Siêu Cấp Binh Vương

Chương 385 : Hỏa Vẫn

Ngày đăng: 22:20 27/06/20


Đối với cách làm người của Phùng Quốc Phú, Lâm Nhu Nhu đã đi điều tra một chút, biết rỏ hắn là một kẻ keo kiệt bủn xỉn, cho nên cũng không trông mong hắn sẽ quyên tặng nhiều tiền. Nếu không phải Diệp Khiêm náo một chút đoán chừng hắn cũng chỉ có quyên 100 vạn là nhiều lắm rồi. Hiện tại Diệp Khiêm chỉ đơn giản thổi phồng Phùng Quốc Phú một chút, là làm cho Phùng Quốc Phú phải lấy ra 1000 vạn, xem ra đầu lưỡi của Diệp Khiêm có thể so với Trương Lương thời nhà Hán rồi.



"Ta đây thay những học sinh nghèo khó, cám ơn Phùng tổng." Lâm Nhu Nhu nói.



"Không cần khách khí, không cần khách khí, đây cũng là nghĩa vụ của ta nha." Phùng Quốc Phú trong lòng nhỏ máu, nhưng vẫn không thể không giả trang ra một bộ dạng thản nhiên, có chút oán hận trừng Diệp Khiêm, nếu không phải tiểu tử này thì hắn làm sao lại tốn số tiền nhiều như vậy. Bất quá, trong nội tâm cũng có chút vui sướng, theo hắn, Diệp Khiêm là người không có đầu óc, hắn chỉ cần thêm chút sức lực, liền có thể nhẹ nhõm để cho Diệp Khiêm ngoan ngoãn đem Lâm Nhu Nhu đưa lên giường của hắn.



Bỏ ra nhiều tiền như vậy, Phùng Quốc Phú cũng không muốn chơi Lâm Nhu Nhu một đêm rồi xong, mục tiêu của hắn là đem Lâm Nhu Nhu bao dưỡng, như vậy mới không thiệt thòi nha.



Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu đều là người thông minh, nhìn thấy biểu hiện của Phùng Quốc Phú liền có thể đoán ra tâm tư hèn mọn bỉ ổi của hắn. Lâm Nhu Nhu dù sao vẫn quá thiện lương, nếu như là Tống Nhiên đoán chừng không đem gia sản của Phùng Quốc Phú ép sạch thì sẽ không ngừng lại. Diệp Khiêm còn nhớ rõ, lúc tập đoàn Hạo Thiên mới thành lập không có bao lâu, có một phú thương người Hoa nhìn trúng Tống Nhiên, muốn đem nàng bao dưỡng, kết quả chẳng những ngay cả tay của nàng cũng không có sờ được, ngược lại là bị nàng đem toàn bộ tài sản của hắn nuốt sạch sẽ.



Có đôi khi Diệp Khiêm cũng trêu ghẹo gọi Tống Nhiên là Trúc Diệp Thanh, vừa là rượu thượng hạng, vừa là độc xà giết người không chớp mắt ah. Đối với xưng hô này, Tống Nhiên cũng không để ý, theo nàng, những người kia đều là kẻ đáng chết, chỉ lấy tài sản của bọn họ là xem như tiện nghi cho bọn họ rồi.





"Đương nhiên không dễ dàng, theo ta được biết, ngay cả những kẻ giàu có ở Châu Âu cũng nhao nhao chạy đến Hoa Hạ, chính là vì thanh đao Hỏa Vẫn. Bất quá, cường long không áp nổi rắn rít địa phương, bọn họ đến đây, là Long cũng phải cuộn mình, là hổ cũng nằm xuống cho ta. Thanh đao Hỏa Vẫn này, ta nhất định phải lấy tới tay." Phùng Quốc Phú nói.



"Đúng vậy a, cường long không áp nổi địa đầu xà!" Diệp Khiêm phụ họa nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ, Phùng Quốc Phú ngươi cũng chỉ là một đầu Long quá giang mà thôi, nơi này là thành phố Thượng Hải, là thiên hạ của Diệp Khiêm ta. Ngươi là Long cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm xuống cho ta. Hỏa Vẫn là của Diệp Khiêm ta.



"Hội đấu giá khi nào bắt đầu? Đến lúc đó ta cũng muốn đi xem cho biết một hai." Diệp Khiêm nói.



"Ba ngày sau, bất quá muốn tham gia phải có thư mời, ngươi muốn đi vào đoán chừng không có khả năng." Phùng Quốc Phú nói, "Lâm tiểu thư muốn đi không? Trong tay của ta vừa vặn còn dư một tấm thiệp mời. Nếu như Lâm tiểu thư nguyện ý thì ta cam tâm tình nguyện đưa tặng."



"Mịa, đúng là lão sắc lang!" trong nội tâm của Diệp Khiêm hung hăng mắng một câu.



"Không cần, ta đối với những món đồ vật kia không có hứng thú, qua mấy ngày nữa ta còn phải đi nước ngoài một chuyến. Cám ơn hảo ý của Phùng tổng." Lâm Nhu Nhu uyển chuyển cự tuyệt nói.



Trong nội tâm của Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nghĩ thầm: "Nhu Nhu chỉ nhận quà của ta, lão sắc lang nhà ngươi tốt nhất là hãy lăn xa khỏi mắt ta a." Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng tinh tường, Lâm Nhu Nhu là thật lòng yêu hắn, hắn căn bản không lo lắng nàng sẽ đi theo người khác.