Siêu Cấp Binh Vương

Chương 410 : Hỏa vẫn thật giả

Ngày đăng: 09:26 20/08/20


Trợn nhìn Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu nói: "Để em đút cho anh ăn." Nói xong, nhẹ nhàng dùng muỗng múc một chút cháo, đưa tới bên miệng Diệp Khiêm. Lâm Nhu Nhu đương nhiên biết rõ là Diệp Khiêm đang làm bộ, nhưng lại không có chút nào để ý.



Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, rất hạnh phúc hưởng thụ sự phục vụ của Lâm Nhu Nhu.



"Diệp Khiêm, theo em thấy thì chị Nhiên rất thích anh, anh yên tâm đi, em sẽ không để ý đâu." Lâm Nhu Nhu nói.



Diệp Khiêm nhìn Nhu Nhu cười cười, nói: "Nha đầu ngốc, nghĩ ngợi lung tung cái gì đó. Em cùng chị Nhiên ở chung không lâu, cho nên còn không biết rõ chị ấy. Chị Nhiên thật ra là một nữ cường nhân, chị ấy biết rõ tình cảm của anh dành cho chị ấy cũng không phải thuần túy là yêu, cho nên chị Nhiên tuyệt đối sẽ không quan hệ với anh. Hơn nữa, chị Nhiên cũng là nữ nhân rất thiện lương, chị ấy nhất định cũng có thể nhìn ra, tình cảm anh đối với em là thật tâm, anh nghĩ, chị Nhiên nhất định sẽ không nguyện ý chen chân vào cuộc tình của chúng ta."



"Như vậy chẳng phải là đối với chị Nhiên rất không công bình?" Lâm Nhu Nhu nói.



Diệp Khiêm có chút thở dài, nói: "Chuyện tình cảm có đôi khi không do con người quyết định a, hết thảy tùy duyên." Ngoại trừ nói lời như vậy, Diệp Khiêm cũng không biết nên nói như thế nào.



Lâm Nhu Nhu cũng không nói gì thêm nữa, trong lòng Nhu Nhu cũng rất mâu thuẫn, ở chung với Tống Nhiên càng lâu, Nhu Nhu càng cảm thấy Tống Nhiên là một cô gái tốt, một người chị tốt, tình cảm mà Tống Nhiên dành cho Diệp Khiêm tuyệt đối không ít hơn Nhu Nhu. Tống Nhiên một mực yên lặng ở sau lưng làm tất cả mọi chuyện vì Diệp Khiêm, có thể nói tập đoàn Hạo Thiên có thể có thành tích như ngày hôm nay, tám phần là công lao của Tống Nhiên, Tống Nhiên là một nữ nhân nguyện ý vì yêu mà trả giá như vậy. Thế nhưng mà, dù sao Diệp Khiêm cũng là người mà Nhu Nhu yêu, nếu như Diệp Khiêm không muốn thì Nhu Nhu cũng không thể đem Diệp Khiêm đẩy lên trên giường Tống Nhiên được a.





Diệp Khiêm cùng Mặc Long cất bước đi vào trong phòng, đến trên ghế sa lon ngồi xuống, chỉ thấy trên mặt bàn đặt hai thanh Hỏa Vẫn. Hai mắt của Mặc Long không khỏi tỏa sáng, rõ ràng có chút kích động, toàn thân cũng nhịn không được có chút run rẩy lên. Hết thảy chuyện này Diệp Khiêm đều nhìn thấy rõ, chỉ là Diệp Khiêm chỉ cho rằng Mặc Long kích động là vì nhìn thấy thanh ma đao Hỏa Vẫn trong truyền thuyết, lại thật không ngờ trong đó còn có nguyên nhân khác.



"Nhìn xem, đoán xem đâu là thanh Hỏa Vẫn giả?" Khổng Hạo có chút ức chế không nổi hưng phấn nói.



Diệp Khiêm cúi đầu xuống cẩn thận nhìn hai thanh Hỏa Vẫn, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí cầm từng thanh Hỏa Vẫn cẩn thận nhìn thật lâu, sau cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Nhìn không ra. Đại danh của Khổng lão tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền a, kính xin chỉ rõ, đến cùng đâu mới là thanh đao Hỏa Vẫn?"



"Thanh này là thanh Hỏa Vẫn thật." Mặc Long chỉ thanh Hỏa Vẫn bên tay trái Diệp Khiêm, nói.



Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, Diệp Khiêm biết rõ Mặc Long không phải là loại người tùy ý cho ra phán đoán, nếu đã cho ra phán đoán, thì ít nhất cũng có tám phần thật. Chuyện này cũng làm cho Diệp Khiêm có chút giật mình, không hiểu Mặc Long như thế nào lại biết rõ như vậy, chẳng lẽ tiểu tử này đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu?



Cả người Khổng Hạo không khỏi chấn động một chút, với vẻ mặt sa sút tinh thần, không nghĩ tới lão đã tốn công sức không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm, kết quả người ta vậy mà chỉ bằng mắt thường đã nhìn ra. Chuyện này đối với Khổng Hạo mà nói, quả thực chính là một sự đả kích, tác phẩm lão làm ra chính là một tác phẩm thất bại.



Nhìn thấy biểu hiện của Khổng Hạo, Diệp Khiêm đã biết rõ, chỉ sợ là Mặc Long đã nói trúng rồi.