Siêu Cấp Binh Vương
Chương 457 : Lần Đầu Đến Mát-xcơ-va
Ngày đăng: 22:14 07/03/21
Được sự giúp đỡ của Lâm Phong, Phổ Hi Kim thuận lợi rời khỏi Hoa Hạ, trở về nước Nga. Diệp Khiêm sau khi giải quyết chuyện nơi đây liền đáp máy bay từ Đông Bắc bay tới Đài Loan, sau đó lại từ Đài Loan bay tới nước Nga. Về phần Lâm Phong, hắn đã sớm đi tới nước Nga, người cục Quốc An căn bản không biết sự tồn tại của hắn, bởi vậy bọn họ chắc chắn sẽ không chú ý hắn. Mà Diệp Khiêm thì khác, bởi vì chuyện của Phổ Hi Kim, tuy Hoàng Phủ Kình Thiên không nói gì, nhưng Diệp Khiêm cảm thấy ông ấy khẳng định sẽ liên tưởng đến một ít, cho nên vì để an toàn đạt được mục đích, Diệp Khiêm vẫn phải bay tới Đài Loan, sau đó lại bay tới nước Nga, mục đích chính là vì chuyển dời ánh mắt của Hoàng Phủ Kình Thiên, để cho ông ấy không biết rõ vị trí của hắn, như vậy hắn mới có thể tiếp tục kế hoạch của mình.
Mát-xcơ-va là thủ đô nước Nga, cũng là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị cùng giao thông của nước Nga, đây là thành phố lớn nhất Châu Âu hiện nay. Kiến trúc nơi đây là loại kiến trúc phong cách cổ điển Châu Âu, nơi đây có nhiều kiến trúc hình dạng cung điện rất xinh đẹp.
Diệp Khiêm đến Mát-xcơ-va lúc trời chạng vạng tối, đèn nê ông hai bên đường đã toàn bộ thắp sáng, cảnh ban đêm ở Mát-xcơ-va có nét đẹp rất đặc biệt. Ven đường có một đám nữ nhân mặc đồ đẹp đẽ đang đứng, không ngừng hướng người qua đường ngoắc tay, nữ nhân Châu Âu rất phong tình, hoàn toàn khác với nữ nhân Hoa Hạ ah. Váy ngắn, áo dây, giày cao gót, hơn nữa bộ ngực của bọn họ so với nữ nhân Hoa Hạ thì lớn hơn rất nhiều, trọng yếu hơn là bọn họ đều rất phóng khoáng, không giống như nữ nhân Hoa Hạ đã làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ.
Thấy tình cảnh như vậy, Diệp Khiêm không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước, khi hắn rời thành phố Thượng Hải đi đến tỉnh Phúc Kiến. Khi đó, trên người Diệp Khiêm không có đồng nào, phải ở vòm cầu, ăn thức ăn thừa, có đôi khi còn phải ở trước mái hiên cửa hàng ngủ. Diệp Khiêm còn nhớ rõ, năm đó mùa đông rất lạnh, tuy ở Phúc Kiến chưa có tuyết rơi, nhưng những cơn gió lạnh thấu xương cũng đủ để cho Diệp Khiêm rùng mình.
Diệp Khiêm thậm chí có thể cảm giác được, nếu như tiếp tục như vậy, thì hắn sẽ bị đông cứng chết ở chỗ này. Hắn rất muốn vận động cơ thể để gia tăng thân nhiệt, nhưng mà do hắn quá đói bụng nên không có sức để động tay chân. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng biết rõ, hắn phải bảo tồn năng lượng trong cơ thể, nếu như vận động quá lớn, sẽ chỉ làm cho hắn chết sớm hơn mà thôi. Vào lúc đó, một cô gái đi tới, đưa cho hắn một bộ quần ao và mấy ổ bánh mì.
Cô gái này, Diệp Khiêm thường xuyên trông thấy, mỗi lúc trời tối đều trông thấy cô đứng tại ven đường, đáng tiếc chính là việc buôn bán của cô cũng không tốt, cô có rất ít khách. Diệp Khiêm vì quá đói nên không có cố kỵ gì, dốc sức liều mạng đem bánh mì hướng trong miệng của mình nhét vào. Cô gái mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Khiêm, cùng Diệp Khiêm trò chuyện.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đừng nói nữa, tối hôm qua tôi bị những người kia náo loạn không cách nào ngủ được, hết gọi điện thoại lại đến gõ cửa."
Căn cứ Thất Sát ở vùng Đông Bắc Hoa Hạ cũng giáp với nước Nga, Lâm Phong tự nhiên cũng thường xuyên đến nước Nga, đối với những chuyện này cũng biết rõ. Bất quá, Lâm Phong là càng già càng lão luyện rồi, tự nhiên biết cách xử lý chuyện này, còn Diệp Khiêm là người lần đầu đến nước Nga, tự nhiên tránh không khỏi ăn đau khổ rồi.
"Như thế nào rồi? Đã liên hệ với Phổ Hi Kim chưa vậy? Hắn có không nói lúc nào mang anh đi gặp ông chủ hắn hay không?" Lâm Phong hỏi.
"Hắn nói một lúc nữa sẽ có người tới đón chúng ta, chúng ta ở chỗ này đợi a." Diệp Khiêm nói, "Vào trong ngồi đi, anh ăn sáng chưa? Để tôi kêu khách sạn mang lên chút điểm tâm."
Lôi kéo Lâm Phong vào trong phòng ngồi xuống, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho quầy phục vụ, để bọn họ mang lên chút điểm tâm.
Hai người sau khi ăn xong điểm tâm, nhìn thời gian cũng đã chín giờ rồi, thế nhưng mà người của Phổ Hi Kim còn chưa tới. Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, đang chuẩn bị gọi điện thoại, thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.