Siêu Cấp Binh Vương
Chương 458 : Liều mình bồi quân tử
Ngày đăng: 22:14 07/03/21
Diệp Khiêm đi qua đem cửa mở ra, liền nhìn thấy ở trước cửa có hai người đàn ông Nga đang đứng. Một người trong đó nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, sau khi có chút sửng sốt, liền mở miệng nói: "Xin hỏi anh có phải là Diệp Khiêm không? Chúng tôi là người do ông Phổ Hi Kim phái tới đón các anh." Mặc dù tiếng Hán của hắn Không phải rất thành thục, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu.
Diệp Khiêm có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, thì Phổ Hi Kim nhất định sẽ tự mình đến đón tiếp bọn họ, mà hôm nay lại phái hai thủ hạ tới đón bọn họ, chuyện này làm cho Diệp Khiêm cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có gọi điện thoại cho Phổ Hi Kim để xác nhận, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Phổ Hi Kim, cho dù hắn có phải thủ hạ tới đón bọn họ thì cũng không thể nói là hắn đã làm gì sai.
Đối phương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Diệp Khiêm, nói tiếp: "Ah, sáng hôm nay ông Phổ Hi Kim có cuộc họp quan trọng, cho nên không thể tự mình đến đây được. Nên ông ấy để cho chúng tôi đón các anh tới biệt thự trước, sau khi họp xong ông ấy sẽ lập tức quay về gặp các anh."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, xoay người gọi Lâm Phong, sau đó hai người theo sau lưng hai người kia hướng dưới lầu đi tới. Lúc ở trong thang máy, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người rõ ràng trông thấy hai người kia để tay vào trong quần áo, rất rõ ràng bọn họ đang cầm cái gì đó.
Một người là vương giả lính đánh thuê, một người là bá chủ giới sát thủ giới, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nếu như ngay cả chút cảnh giác ấy cũng không có, thì đâu có thể sống cho đến bây giờ. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, thì thân hình của bọn họ lóe lên, lập tức hiện ra sau lưng hai người kia, dao găm nơi tay đang gác ở trên cổ của bọn họ.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong giơ tay vào trong quần áo hai người kia lục soát, lấy ra hai khẩu súng lục. Lông Diệp Khiêm có chút nhíu lại, cuống quít ấn xuống nút mở cửa thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, bọn họ liền cuống quít chạy ra ngoài sau đó lại tiến vào một thang máy khác.
Chuyện này làm cho Diệp Khiêm có chút không hiểu thấu, tin tức hắn đến Nga ngoại trừ thành viên Nanh Sói cùng Lâm Phong ra, thì cũng chỉ có Phổ Hi Kim biết rõ, thành viên Nanh Sói cùng Lâm Phong nhất định là sẽ không bán đứng hắn, như vậy chỉ còn lại Phổ Hi Kim mà thôi. Diệp Khiêm có chút nghĩ không thông, không biết Phổ Hi Kim tại sao lại bán đứng hắn?
Đương nhiên, bất kỳ tổ chức cùng đoàn thể nào cũng không có cách nào tránh khỏi chuyện như vậy. Dù cho là Nanh Sói, thì bên trong cũng sẽ có chuyện chia phe phái, chỉ có điều do tính chất bất đồng, cho nên bên trong Nanh Sói sẽ không xuất hiện loại cạnh tranh tàn khốc này. Mà trong tập đoàn Hạo Thiên thì loại hiện tượng này rất rõ ràng, chỉ có điều do Tống Nhiên có một đám nhân viên lợi hại bên cạnh, nên những phe phái kia cũng chỉ là dám đùa bỡn một ít thủ đoạn nhỏ mà thôi, cũng không dám làm gì quá phận.
Kỳ thật, chuyện này là chuyện mà Diệp Khiêm cảm thấy rất đau đầu, tập đoàn Hạo Thiên càng lớn, loại này mâu thuẫn này sẽ càng trở nên gay gắt. Vì phân biệt chủng tộc, cừu thị dân tộc, cùng với phong tục tập quán khác nhau, nên hình thành những phe phái khác nhau. Nếu như muốn tiêu trừ loại phe phái này, thì không phải chuyện một hay hai ngày có thể hoàn thành.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Phong cười cười, nói: "Anh Diệp, anh không phải cũng muốn xen vào chuyện này chứ?" Hắn nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, cũng cảm giác Diệp Khiêm tựa hồ có loại ý tứ này. Đối với loại đấu tranh buôn bán này, Lâm Phong không hiểu, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, hắn lần này sở dĩ đáp ứng cùng Diệp Khiêm đến Nga, hoàn toàn là xuất phát từ tình nghĩa anh em, muốn cùng Nanh Sói kề vai chiến đấu, cùng nhau phá tan Cáo Bắc Cực. Về phần, Tác Lạc Duy Ước Phu, Lâm Phong không có chút hứng thú nào. Trừ phi, có người thuê hắn đi ám sát Tác Lạc Duy Ước Phu.
"Người hiểu tôi chỉ có thể là anh Lâm a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói, "Chúng ta đã đến nước Nga, như thế nào cũng phải náo lớn một lần a? Nếu không chẳng phải là có lỗi với sự hợp tác giữa hai chúng ta sao?"
Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tùy anh thôi, nếu như anh muốn chơi, thì tôi đây liền liều mình bồi quân tử. Bất quá, Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không phải là người đơn giản, hơn nữa Mafia nước Nga cũng không phải là xã hội đen Hoa Hạ có thể so sánh, một khi gây chuyện không tốt, rất có thể sẽ không thể vãn hồi cục diện a."
"Chúng ta tùy tiện náo loạn là được rồi, tôi cũng không có ý định nhổ tận gốc thế lực Mafia nước Nga, đây chính là một chuyện rất phiền phức. Bất quá, nếu đã đến Nga, thì cũng phải để cho thế lực nước Nga biết rõ danh tiếng của Nanh Sói cùng Thất Sát a? Thuận tiện coi như là giết một người răn trăm người, để cho những người không an phận từ bỏ đi ý nghĩ của bọn họ." Diệp Khiêm chậm rãi nói.
Mặc dù Nanh Sói cùng Thất Sát có danh tiếng rất vang dội trên thế giới, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là không có người muốn đối phó bọn họ. Ví dụ như Bát Kỳ, biết Nanh Sói là vương giả lính đánh thuê thế giới, lại còn đi khiêu chiến Nanh Sói? Bởi vì, chỉ cần ngươi đánh ngã người lợi hại nhất, như vậy ngươi liền có thể trở thành người lợi hại nhất.
Cũng đã lâu rồi Nanh Sói không có hành động gì để chấn nhiếp đám lính đánh thuê thế giới, cho nên hiện tại tiểu miêu tiểu cẩu cũng dám đi khiêu khích Nanh Sói, đây là chuyện Diệp Khiêm không thể thứ sự được.