Siêu Cấp Binh Vương

Chương 531 : Hoa Kiệt Đến

Ngày đăng: 22:16 07/03/21


Trần Trung Khải còn chưa từng gặp người nào kiêu ngạo giống như Diệp Khiêm vậy, vậy mà dám ở ngay trước mặt mình đi vơ vét tài sản của cậu em vợ mình, quả thực quá không kiêng nể gì cả. Bất quá hiện tại hắn cũng không làm được chuyện gì, cũng không dám cùng Diệp Khiêm đấu, bời vì hắn thật sự không dám cam đoan mình có thể chịu được sự trả thù của Diệp Khiêm. Vừa rồi Hoa Kiệt đã nói rất rõ ràng, Diệp Khiêm là lão bằng hữu của hắn, nên Trần Trung Khải làm sao dám động đến Diệp Khiêm?



Thế nhưng mà, nếu như mình không ngăn cản lại thì bản thân mình đường đường là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu biết để mặt mũi ở nơi đâu? Trơ mắt nhìn người khác vơ vét tài sản của cậu em vợ mình mà mình lại đứng ngó chuyện gì cũng không làm, cho dù có thể bỏ qua chuyện mặt mũi, thì sau khi trở về biết trả lời như thế nào với con cọp cái ở nhà ah.



"Diệp tiên sinh, anh cũng không nên quá phận, lại công nhiên ở trước mặt tôi vơ vét tài sản, anh cũng quá không đem tôi để vào mắt a. Tôi mặc kệ anh là thủ hạ của Hoa tổng hay là bằng hữu của Hoa tổng, nếu như anh lại tiếp tục náo như vậy thì cũng đừng trách tôi không nể tình." Khóe miệng của Trần Trung Khải co quắp vài cái, nói.



"Vậy ông là có ý gì? Cứ như vậy là xong rồi hả? Vậy tổn thất của khách sạn tôi người nào sẽ chịu trách nhiệm? Nếu như cục trưởng Trần không chấp nhận giải quyết riêng thì tôi cũng không ngại đổi một biện pháp khác a." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.



"Lão đại, cùng bọn họ nói nhiều như vậy để làm gì a, đcm, ai không trả tiền lão tử giết cả nhà của hắn." Thanh Phong đứng dậy, lớn tiếng kêu lên.



Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Thanh Phong, phảng phất giống như một lời không hợp sẽ lập tức động thủ, những cảnh sát mà Trần Trung Khải mang đến lập tức chấn động, cuống quít rút súng ra, nhắm ngay Thanh Phong.



"Diệp tiên sinh, không nên khinh người quá đáng. Nếu đem tôi chọc giận, thì chuyện gì tôi đều có thể làm được. Lô Ba là cậu em vợ của tôi, chuyện này tôi biết rõ là hắn làm không đúng, nhưng bất kể như thế nào tôi cũng phải bảo vệ hắn." Trần Trung Khải nói, "Hoa tổng đã nói sẽ lập tức tới nơi đây, tôi cũng không muốn đem chuyện nơi đây náo lớn, hi vọng Diệp tiên sinh không nên bức bách tôi a."





Hoa Kiệt cùng Diệp Khiêm hoàn toàn không có quen biết cho nên hắn đâu có thể đoán ra suy nghĩ ở bên trong nội tâm của Diệp Khiêm. Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến chuyện nếu như Diệp Khiêm đã biết rõ hai người kia là do hắn phái tời, thì hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua a? Thế nhưng mà Diệp Khiêm đã đến tỉnh Hải Nam rất lâu rồi, thế nhưng mà cũng không có tìm hắn gây phiền toái, chuyện này để cho Hoa Kiệt có chút mê hoặc. Hôm nay lại thấy Diệp Khiêm giống như là đã nghe hiểu ý của hắn, cũng không có ý tứ tranh giành cùng với hắn, trong nội tâm của hắn âm thầm thở ra, sự cảnh giác của hắn đối với Diệp Khiêm đã giảm rất nhiều.



"Diệp tiên sinh đã tin tưởng tôi như vậy, tôi tự nhiên cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực." Hoa Kiệt vừa cười vừa nói. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Trung Khải, nói: "Cục trưởng Trần, chuyện lần này là lỗi của cậu em vợ của anh, Diệp tiên sinh đã đại nhân đại lượng không chấp tội của hắn. Các Anh hãy làm theo như lời Diệp tiên sinh nói a, mau chóng giao tiền cho Diệp tiên sinh a."



"Thế nhưng mà..." Trần Trung Khải nói quanh co nói.



"Như thế nào? Lời nói của tôi không đủ phân lượng sao?" Sắc mặt của Hoa Kiệt trầm xuống, lạnh lùng nói. Trần Trung Khải cũng quá không biết làm người rồi, Hoa Kiệt đang muốn tại trước mặt Diệp Khiêm thể hiện ra sự cường thế của mình, chỉ bằng một câu nói liền khiến cho cục trưởng cục công an thanh phố Hải Khẩu đều phải kiêng kị hắn, phải nghe theo lời hắn nói, thế nhưng mà Trần Trung Khải lại ấp a ấp úng không phối hợp, nên sắc mặt của Hoa Kiệt dĩ nhiên là khó coi rồi.



"Không phải." Trần Trung Khải cuống quít đáp. Sau đó âm thầm thở dài, nói: "Được rồi, Hoa tổng đã nói như vậy, vậy thì cứ chiếu theo ý tứ của Hoa tổng xử lý a."



Hoa Kiệt có chút nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, cậu thấy thế nào? Có hài lòng không?"



"Hài lòng, đương nhiên hài lòng rồi, Hoa tổng làm việc rất công đạo, Diệp mỗ tâm phục khẩu phục. Nếu như sớm biết như vậy thì tôi có lẽ nên sớm tìm Hoa tổng hỗ trợ rồi, cũng sẽ không dẫn xuất nhiều chuyện phiền toái như vậy. Ân tình này của Hoa tổng, Diệp mỗ nhớ kỹ." Diệp Khiêm nói, "Tôi là người ân oán phân minh, yên tâm, ân tình này Diệp mỗ sớm muộn cũng sẽ trả lại cho ông."



Lông mày của Hoa Kiệt có chút cau lại, tuy Diệp Khiêm nói chuyện rất đúng mực, thế nhưng mà Hoa Kiệt lại cảm thấy Diệp Khiêm giống như đang nhắc đến mối thù giữa mình và hắn vậy. Bất quá, Diệp Khiêm đã nói mịt mờ như vậy, hắn cũng không nên tìm xương ở bên trong trứng gà a, có chút cười cười, nói: "Diệp tiên sinh quá khách khí rồi, có thể làm giúp Diệp tiên sinh chút chuyện, chính là vinh hạnh của tôi ah. Diệp tiên sinh, gặp lại không bằng vô tình gặp được, chúng ta cũng nên tìm một chỗ ngồi uống một chén chứ?"