Siêu Cấp Binh Vương
Chương 532 : Lời mời của hoa kiệt
Ngày đăng: 22:16 07/03/21
Hoa Kiệt đã nói rõ ràng như vậy, Trần Trung Khải đâu còn dám có ý kiến gì. Nếu như hắn không đáp ứng, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã không nể mặt Hoa Kiệt rồi, hậu quả nhất định là vô cùng nghiêm trọng. Đừng nói hắn là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, coi như hắn là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, chỉ sợ Hoa Kiệt cũng hoàn toàn có thể lợi dụng quan hệ của mình chèn ép hắn không ngốc đầu lên nổi.
Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt đi ra ngoài, Trần Trung Khải có chút thở dài, hung hăng trợn mắt nhìn Lô Ba, nói: "Mày nghe rõ rồi chứ? Mau chóng đem tiền đưa qua. Hừ, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng ở bốn phía gây chuyện, hiện tại thì gây ra họa rồi đó? Tao đã sớm nói với mày rồi, làm ăn buôn bán phải biết làm theo quy củ, mày dựa vào tên tuổi của tao chẳng lẽ còn không đủ cho mày kiếm tiền rồi sao? Lại muốn làm ra những chuyện bỉ ổi, chẳng những là tự mày đoạn đường tài lộ của mày, hơn nữa còn làm bại hoại thanh danh của tao. Tao nói cho mày biết, sau này nếu như mày còn dùng tên tuổi của tao đi lừa bịp thì đừng trách tao đối với mày không khách khí."
Lô Ba vẻ mặt ủy khuất cúi đầu, bị Trần Trung Khải mắng không dám rên lên một tiếng. Đợi Trần Trung Khải mắng xong, Lô Ba ủy khuất nói: "Anh rể, em nào có biết thân phận của Diệp Khiêm a, nếu sớm biết như vậy thì em đã không làm như vậy rồi. Anh rể, 425 vạn cũng không phải là một con số nhỏ a, em nơi nào có số tiền nhiều như vậy ah."
Thở dài, Trần Trung Khải nói: "Tao cũng không biết có phải kiếp trước tao thiếu nợ mày hay không, cho nên kiếp này cả ngày toàn bị mày chọc tức. Nói đi, mày còn thiếu bao nhiêu?"
"Em chỉ có khoảng chừng 300 vạn." Lô Ba nói. Bất quá đôi mắt đang quay tròn của hắn đã bán rẻ hắn, hắn làm nghề này nhiều năm như vậy, hơn nữa còn ỷ vào danh tiếng của Trần Trung Khải ép mua ép bán. Lợi nhuận của buôn bán vật liệu xây dựng vốn đã rất lớn, hơn nữa hắn còn lấy hàng kém chất lượng bán cho khách hàng, nên số tiền kiếm được làm sao dừng lại ở mức khoảng chừng 300 vạn được.
"Một hồi mày hãy đến nhà của tao lấy tiền, tao sẽ gọi điện thoại cho chị của mày, để cho chị của mày lấy 200 vạn đưa cho mày." Trần Trung Khải nói, "Sau này mày hãy thành thật làm người đừng gây chuyện nữa, tao chỉ giúp mày lần này mà thôi, không có lần thứ hai nữa đâu, mày tự mà lo liệu."
"Dạ, dạ, về sau em nhất định sẽ nghe theo lời anh rể nói." Lô Ba cuống quít nịnh nọt nói.
Trần Trung Khải âm thầm thở dài, lắc đầu, đi vào trong xe, lái xe rời khỏi nơi đây.
Hoa Kiệt có chút sửng sốt một chút, sau đó giơ tay vẫy vẫy, hai gã bảo tiêu rất nhanh chóng đi tới. "Con mắt của bọn mày để ở đâu vậy? Có người theo dõi chúng ta lâu như vậy, mà bọn mày cũng không có phát hiện sao? Còn không nhanh đi ra ngoài nhìn xem là ai, bắt nó lại cho tao." Hoa Kiệt nghiêm nghị quát.
Hai gã bảo tiêu sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ rằng ngay cả bọn họ cũng đều không có phát hiện ra bị người theo dõi, Hoa Kiệt làm sao lại có thể sẽ phát hiện. Lúc nhìn thấy mặt mũi tươi cười tràn đầy tự tin của Diệp Khiêm ở bên cạnh, hai người phảng phất hiểu được, xem ra là do Diệp Khiêm đã nhìn ra được. Vừa rồi lúc tại của hàng vật liệu xây dựng nhìn thấy Diệp Khiêm, hai người bọn họ cũng cảm giác được Diệp Khiêm là một cọng rơm hơi cứng, không dễ dàng đối phó. Bọn họ đều là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, nên cố thể cảm nhận được cổ khí tức quân nhân ở trên người Diệp Khiêm, hơn nữa cổ khí tức này còn rất cường đại. Lập tức cũng không dám có bất kỳ chần chờ nào, liền cuống quít đi ra ngoài.
"Lại để cho Diệp tiên sinh chê cười rồi, vậy mà bị người theo dõi cũng không biết, nếu như không phải Diệp tiên sinh nhắc nhở thì còn không biết sẽ có hậu quả dạng gì." Hoa Kiệt nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi nghĩ người kia cũng không có ác ý gì. Chỉ không biết, người kia theo dõi Hoa tổng rốt cuộc là muốn làm gì."
"Nếu như tôi không có đoán sai thì nhất định là ngươi của Lôi Giang, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy." Hoa Kiệt nói, "Chúng ta vào đi thôi, đừng để ý tới những lũ tiểu nhân này nữa."
Câu lạc bộ này là sản nghiệp của Hoa Kiệt, mục đích của hắn không phải chỉ vì kiếm tiền đơn giản như vậy, mà là dùng nơi này để hối lộ quan viên, truyền thông phóng viên tổng biên vv...... Hoa Kiệt rất rõ ràng, nếu như muốn đứng ở thế bất bại, thì phải dụ dỗ thêm nhiều người nữa, thành lập mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Đến trước cửa ra vào một gian phòng xa hoa nhất, Hoa Kiệt cùng Diệp Khiêm dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, đi vào trong phòng. Thiết bị trong phòng được lắp đặt cực kỳ xa hoa, có thể so sánh với những hội sở đỉnh cấp nhất. "Diệp tiên sinh, có muốn tìm người ngồi chung không? Người mẫu hay là minh tinh, tùy tiện chọn." Hoa Kiệt vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói, "Đừng khách khí với tôi a, đến nơi này cứ xem như là nhà mình, muốn thứ gì thì cứ việc nói ra là được."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Hay là thôi đi, những người mẫu minh tinh này không có một người nào tốt, bình thường nhìn thì thấy rất thanh thuần, bất quá hơn phân nửa đều là Hắc Mộc Nhĩ, tôi cũng không dám nếm thử."