Siêu Cấp Binh Vương

Chương 547 : Diệp Khiêm Ghen

Ngày đăng: 22:17 07/03/21


Đối với những lời nói của Jack, Diệp Khiêm cũng không có chút nào phủ nhận. Hoàn toàn chính xác, thành viên Nanh Sói cũng không có thần bí giống như thành viên Thất Sát vậy. Tại vùng Trung Đông, Nanh Sói là tồn tại hợp pháp, thành viên Nanh Sói có thể công khai đi bệnh viện khám bệnh, cũng có thể công khai tham gia yến hội của cao tầng chính phủ, bởi vậy, người có thể biết rõ những chỗ đặc biệt trên thân thể bọn họ tuy không nhiều lắm, nhưng chỉ cần là người có chút năng lực muốn biết rõ cũng không khó.



Chỉ là, có rất ít người biết Diệp Khiêm bị dị ứng với trứng tôm. Hơn nữa, Diệp Khiêm còn có một chuyện nghĩ không ra, chính là nếu như An Tư cùng Diệp Văn thật sự không phải là mẹ cùng em gái của hắn, thì mục đích của bọn họ là cái gì? Bọn họ đã có thể biết rõ nhiều chuyện về hắn như vậy, rất hiển nhiên bọn họ là người có năng lực, bọn họ sẽ không chỉ vì muốn có cuộc sống tốt hơn mà lừa gạt hắn. Hơn nữa, bọn họ còn đem phương pháp tu luyện cổ võ nói cho Diệp Khiêm. Loại chuyện này cho thấy có khả năng rất lớn bọn họ là mẹ và em gái ruột của Diệp Khiêm.



Nhưng là, ngẫu nhiên bọn họ lại hiện ra vẻ mặt cùng với cử động kỳ quái, khiến cho Diệp Khiêm không thể không hoài nghi cho được. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không có cảm giác mẫu tử liền tâm gì hết? Ấn tượng về cha mẹ ở trong đầu hắn đã rất mơ hồ, nên hắn vẫn hi vọng tất cả chỉ là do hắn đã xa cách cha mẹ lâu quá nên mới không có cảm giác nẫu tử liền tâm.



Nếu như Diệp Khiêm là một người bình thường, thì cho dù đây là một cái âm mưu, Diệp Khiêm cũng sẽ tình nguyện đi tin tưởng. Nhưng mà, trên người hắn không chỉ có gánh vác vận mệnh của chính hắn, mà còn gánh vác vận mệnh của huynh đệ Nanh Sói, gánh vác sự ký thác của Trần Phù Sinh, gánh vác sự tín nhiệm của Tần Thiên vv...... Cho nên, Diệp Khiêm không thể không cẩn thận, không thể không đem chuyện này làm cho rõ ràng rành mạch.



Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Nói tiếp."



"Lão đại, em có thể hiểu tâm tình của anh bây giờ, em cũng biết anh rất nhớ người nhà của anh. Bản thân em là một đứa cô nhi em có thể lý giải cảm giác của anh, cha mẹ của em đã chết ở ngay trước mặt em, nên em hiểu khát vọng có một gia đình là như thế nào. Bất quá, lão đại, con đường mà chúng ta đi toàn là chông gai, tràn đầy nhấp nhô, chi cần không cẩn thận là chúng ta rất có thể sẽ rơi vào vách núi sâu vạn trượng, phấn thân toái cốt. Cho nên, lão đại, em hi vọng anh phải bảo trì lý trí thanh tỉnh, không nên bị cảm giác hạnh phúc nhất thời mê hoặc." Jack tự đáy lòng nói.



Thở ra một hơi thật dài, Diệp Khiêm nói: "Cảm ơn mày, tao biết rõ nên làm như thế nào, nếu không tao cũng sẽ không để cho mày đi điều tra thân phận của bọn họ rồi. Tao chỉ có chút mê hoặc, bọn họ đã nguyện ý đem phương pháp tu luyện cổ võ nói cho tao biết, chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy được tín nhiệm của tao hay sao? Như vậy bọn họ muốn lấy được thứ gì từ trên người tao?"





Tống Nhiên vẫn còn có chút thẫn thờ, mờ mịt nói: "Diệp Khiêm, hôm nay có phải em gặp được chuyện gì vui hay không? Cách nói chuyện của em có chút là lạ, chuyện này cũng không giống như là tác phong của em nha."



Dừng một chút, Diệp Khiêm cũng ý thức được lời nói của mình tựa hồ có chút khác lạ. Hít thật sâu một hơi, nói: "Chị Nhiên, em nghe Hoán Phong nói gần đây tâm tình của chị không được tốt, có phải là có chuyện gì hay không? Nói cho em nghe đi, để xem em có thể giúp chị giải quyết hay không?."



"Em mà cũng biết quan tâm chị sao? Chị còn tưởng rằng em căn bản là không thèm để ý chị a." Tống Nhiên có chút ủy khuất nói, "Gần đây tâm tình của chị rất tốt, em đừng nghe Hoán Phong nói bậy. Hiện tại chị rất vui vẻ, có một công tử gia đình giàu có, tuổi trẻ tài cao, mỗi ngày đều tặng hoa cho chị."



Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, trong nội tâm phảng phất có cảm giác đau đớn. Trong giây phút này, Diệp Khiêm đã ý thức được kỳ thật tình cảm mà hắn dành cho Tống Nhiên cũng không phải chỉ là cảm kích mà thôi, mà đã sớm có thêm tình yêu ở trong đó rồi. "Công tử gia đình giàu có? Hắn là ai? Tên gọi là gì? Trong nhà hắn làm cái gì?" Diệp Khiêm có một chút ghen tuông, hỏi.



"Em quản nhiều như vậy để làm gì? Người ta là người thừa kế gia tộc rất cổ xưa ở Nhật Bản, bản thân lại còn tốt nghiệp đại học Stanford nữa chứ." Tống Nhiên nói.



"Người Nhật Bản?" Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói."Không được, về sau không cho phép chị cùng hắn lui tới, trên phương diện sinh ý cũng đều không được."



"Em là gì của chị? Em dựa vào cái gì để quản chị hả?" Tống Nhiên hừ một tiếng, nói, "Nhiều năm như vậy, chị đã vì em trả giá đủ nhiều rồi. Nợ mà chị thiếu em có lẽ đã trả hết rồi, bây giờ em không có tư cách quản chị nữa." Tống Nhiên cũng là nữ nhân, mặc kệ cô có kiên cường như thế nào, thì trong nội tâm của cô cũng có một chỗ yếu ớt. Mà chỗ yếu ớt trong lòng cô là cô cảm thấy mình rất ti tiện khi theo đuổi Diệp Khiêm, mà Diệp Khiêm lại đối với cô giống như là căn bản không thèm để ý.



Một năm, hai năm, đã nhiều năm như vậy rồi, Tống Nhiên quả thật đã có chút mỏi mệt. Mặc kệ cô yêu sâu đậm đến cỡ nào, nhưng vì trong khoảng thời gian dài mà cô không có nhận được bất kỳ hồi báo nào, nên cô cũng sẽ cảm thấy hoài nghi đối với tình cảm của cô dành cho Diệp Khiêm. Đây cũng là nguyện nhân mà cô một mực đùa giỡn Diệp Khiêm, cô chỉ muốn từ trong đó tìm được loại cảm giác Diệp Khiêm quan tâm đến cô mà thôi.