Siêu Cấp Binh Vương

Chương 548 : Cãi nhau với tống nhiên

Ngày đăng: 22:17 07/03/21


Diệp Khiêm có thể hiểu được tâm tự của Tống Nhiên, hoàn toàn chính xác, một nữ nhân trả giá nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi báo nào, khó tránh khỏi sẽ có chút ít chua xót. Chỉ là, Diệp Khiêm cũng không biết rõ, tuy quả thật là có một người như vậy đang theo đuổi Tống Nhiên, nhưng trong lòng Tống Nhiên vẫn chỉ có một mình Diệp Khiêm mà thôi.



Chỉ là, bởi vì người kia xuất hiện, nên Tống Nhiên càng cảm giác chua xót mà thôi, bởi vậy, tâm tình của cô mới có một chút phiền muộn.



Nhưng mà, sau khi nghe Tống Nhiên nói những lời này, Diệp Khiêm lại rất phẫn nộ trách mắng: "Em nói không được chính là không được, hừ, nếu chị còn dám cùng hắn lui tới em sẽ giết chết hắn."



"Em muốn làm gì? Diệp Khiêm, đến cùng thì em muốn làm sao? Em không thích chị, chẳng lẽ em còn không để cho người khác yêu chị sao? Em cũng thật là bá đạo a?" Tống Nhiên thậm chí còn có chút ít khóc nức nở nói.



Diệp Khiêm sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời có chút giật mình. Nói quanh co cả buổi, Diệp Khiêm nghiêm nghị nói: "Bá đạo thì bá đạo, cũng không phải ngày đầu tiên chị nhận thức em, chị chẳng lẽ không biết em rất bá đạo sao? Em đã nói, chị không được cùng hắn lui tới thì chị nhất định không được cùng hắn lui tới a."



Trong phòng khách, Thanh Phong nguyên bản còn đang chuyên tâm tu luyện, bỗng nhiên nghe được trong phòng ngủ truyền đến âm thanh lớn tiếng của Diệp Khiêm, khiến cho hắn có chút sửng sốt, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.



"Em xem chị là cái gì? Em nói đi, bây giờ em xem chị là cái gì? Xem chị là người hầu của em sao? Kêu đến liền đến, chẳng lẽ chị ngay cả tự do của mình cũng không có sao?" Tống Nhiên nói. Nhưng mà, tiếng nói rõ ràng có chút khàn khàn nghẹn ngào.



Diệp Khiêm còn chưa từng có trông thấy Tống Nhiên khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên, cho dù Diệp Khiêm không có nhìn thấy cô, nhưng thông qua âm thanh của cô cũng có thể cảm giác ra bộ dạng của Tống Nhiên hiện tại. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm để cho mình tỉnh táo lại, nói: "Chị Nhiên, thực xin lỗi, em nói chuyện có chút quá mức. Chúng ta đều phải tỉnh táo lại, hảo hảo nói chuyện, được không nào?"



"Nói chuyện gì? Chúng ta có chuyện gì cần để nói? Dù sao hiện tại em xem chị giống như là tài sản riêng của em vậy, em muốn thế nào thì làm thế đó? Bản thân em không thích chị, lại còn không cho phép người khác yêu thích chị, cũng không cho phép chị rời khỏi em, em không có cảm giác em làm như vậy có chút ích kỷ rồi sao?" Tống Nhiên nói.





"Tôi thật không rõ, Nanh Sói hoàn toàn có năng lực làm những chuyện này, tại sao phải lãng phí tiền mời tôi?" Lâm Phong nói.



"Thứ nhất, nhân thủ của Nanh Sói hiện tại không đủ dùng; thứ hai, lần này tiền cũng không cần tôi trả." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Chỉ cần Thất Sát xuất mã, chuyện này liền có thể giải quyết, lại không cần tôi phải trả tiền, anh nói, chuyện này có phải là phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên hay không?"



"Nói thật với anh a, gần đây nhân thủ của tôi cũng rút ra không được, người trong tổ chức toàn bộ đã phái đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Cho nên, anh Diệp, chỉ sợ lần này tôi cũng lực bất tòng tâm a." Lâm Phong có chút áy náy nói.



Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, kỳ thật Diệp Khiêm vốn có ý định mượn nhờ tổ chức Thất Sát ám sát những người phụ trách cá độ bóng đá ở Đông Nam Á của Hoa Kiệt, như vậy mới có thể trợ giúp An Đức Liệt mau chóng nắm giữ ngành cá độ bóng đá ở Đông Nam Á, đem lợi ích khổng lồ này thao túng tại trong tay mình. Thế nhưng mà, hiện tại Lâm Phong rút không ra nhân thủ, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.



Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng có thể từ trong giọng nói của Lâm Phong nghe ra hắn cũng không phải đang đùn đẩy, mà thật sự là rút không ra nhân thủ. Nếu như ngay cả điểm ấy tín nhiệm đều không có, Diệp Khiêm làm sao có thể cùng Lâm Phong trở thành đôi bạn tri kỉ?



Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Đã như vậy, tôi đây chỉ có thể dùng biện pháp khác rồi. Đúng rồi, bây giờ anh đang ở đâu? Nhớ đừng tiếp quá nhiều nhiệm vụ a, chờ khi tôi đem chuyện bên này xử lý xong, chúng ta cùng đi Nhật Bản."



"Tốt, đến lúc đó anh sớm thông báo cho tôi biết trước một tiếng là được rồi. A, không nói nữa, tôi phải làm việc rồi, lúc khác lại trò chuyện." Lâm Phong nói xong, cúp điện thoại, sau đó liền tắt máy.



Nghe được bên trong truyền đến âm thanh đô đô, Diệp Khiêm có chút nhếch miệng. Nghe câu nói vừa rồi của Lâm Phong, Diệp Khiêm liền biết rõ, đoán chừng hắn đang chấp hành nhiệm vụ gì đó, bất quá hắn vậy mà ngay tại lúc chấp hành nhiệm vụ mà còn có thể nói chuyện điện thoại, chuyện này để cho Diệp Khiêm có chút giật mình ah.



Điện thoại vừa mới cắt đứt, âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm lại vang lên. Nhìn cũng không nhìn, Diệp Khiêm trực tiếp bắt máy. "Diệp tiên sinh, tôi đã đến sân bay thành phố Hải Khẩu rồi!"