Siêu Cấp Binh Vương

Chương 557 : Quan Nhị Đại - Nhâm Thiểu

Ngày đăng: 22:17 07/03/21


Tuy An Đức Liệt ở chung với Diệp Khiêm thời gian cũng không phải rất dài, nhưng hắn cũng không phản cảm loại phương thức nói chuyện giống như vui đùa của Diệp Khiêm, cũng sẽ không cho là Diệp Khiêm đang cố ý tại trêu chọc hắn. Trái lại, An Đức Liệt ngược lại rất thích cách nói chuyện của Diệp Khiêm, hắn cho rằng đây là do Diệp Khiêm đối với hắn cảm thấy quen thuộc nên mới có thể nói chuyện như vậy.



Có chút nở nụ cười, An Đức Liệt nói: "Hoàn toàn chính xác, tôi quả thật là rất tinh mắt. Chỉ có điều không thể lợi hại bằng người đang hợp tác với anh, người này chỉ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp tiên sinh đã biết anh là người đại tài, mà tôi thì phải trải qua người giới thiệu mới bỗng nhiên bừng tỉnh ah."



Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười. Nhớ tới chuyện ở Mát-xcơ-va, khi đó Diệp Khiêm trong lúc vô tình đi tham gia thi đấu quyền ngầm, lúc ấy An Đức Liệt cũng chỉ xem hắn là một tuyển thủ thi đấu mà thôi. Về sau An Đức Liệt được Phổ La Đỗ Nặc Oa giới thiệu, mới có thể chính thức biết rõ Diệp Khiêm, sau đó lựa chọn hợp tác với hắn.



Không bao lâu, xe liền chạy tới Động Mạn Thành. Bốn phía đều bị những tấm vách sắt vây lại, diện tích nơi đây không dưới hai trăm héc-ta a. Từ rất xa, đã có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ bên trong truyền ra, ngẫu nhiên còn kèm theo vài câu nói thô tục.



Máy móc trong công trường đã toàn bộ đình trệ, không có khởi công, công nhân cũng đều tốp năm tốp ba ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn chuyện đang phát sinh trước mặt. Lý Tể Thiên đứng ở trong đám người, bên cạnh hắn là trợ thủ Hạ Băng của hắn, ngoài ra còn có bốn gã bảo tiêu đang bảo đảm an toàn cho Lý Tể Thiên.



Đứng đối diện Lý Tể Thiên là một đám thanh niên trẻ tuổi, ước chừng khoảng hơn hai mươi người, người lớn tuổi nhất trong đó chỉ khoảng 20 mà thôi. Đứng đầu là một thanh niên trẻ tuổi, trên người hắn đang mặc một bộ đồ hàng hiệu, đeo một cặp kính mát màu trà, trong miệng thì đang ngậm một điếu thuốc.



Bên ngoài công trường, đang có mấy chiếc xe đậu lộn xộn ở nơi đó, trong đó có một chiếc xe thể thao BMW mui trần, đặc biệt dễ làm người khác chú ý. Diệp Khiêm không cần hỏi cũng có thể đoán những chiếc xe kia chỉ sợ là xe của đám trẻ trấu này rồi.





Sắc mât của tên tiểu tử đầu lĩnh hơi biến đổi, lại lần nữa cao thấp đánh giá Diệp Khiêm. Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên cùng tự tin của Diệp Khiêm, hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, một người mà lúc lâm nguy không sợ, thản nhiên như không chắc chắn là có chút năng lực. "Có hay không có năng lực bảo hộ nơi đây của các anh, thì anh cứ đi ra ngoài nghe ngóng một chút sẽ biết. Tại thành phố Hải Khẩu, vẫn chưa có người nào dám ở chống đối lại tôi, tôi chỉ cần nói một câu, thì bọn đầu trâu mặt ngựa đều phải cúi đầu xưng thần." Tên tiểu tử đầu lĩnh tự tin nói.



"Vậy sao? Còn chưa thỉnh giáo đại danh của anh a!" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.



"Đại danh của Nhâm thiếu gia mà anh cũng không biết sao?" Một tên tiểu tử trong đám trẻ trấu đó ngạo nghễ nói.



"Tên của tôi là Nhâm Thiểu, anh có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, tại thành phố Hải Khẩu này, ai cũng phái bán cho tôi ba phần mặt mũi." Tên tiểu tử đầu lĩnh cuồng vọng nói.



"Ah, Nhâm Thiểu đúng không?" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Tuy mặt mũi của anh rất lớn, người khác đều kiêng kị anh ba phần, thế nhưng mà chung quy vẫn có người không bán mặt mũi cho anh a. Cho nên, chỉ với thân phận này là không được, còn phải biết đánh nhau a, nếu không vạn nhất có chuyện gì xảy ra, thì phải làm sao bây giờ? Anh thấy tôi nói có đúng không?"



Nhâm Thiểu khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Đầu năm nay đánh nhau còn cần tự mình ra tay sao? Cha tôi chính là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, dựa vào danh tiếng của ông ấy, còn có tên côn đồ nào dám động tới tôi. Hơn nữa, thủ hạ của tôi cũng không phải là kẻ ăn chay, bọn họ đều là người đã trải qua trăm trận chiến."



Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thanh Phong. Thanh Phong có chút nhún vai, tiến đến bên tai Diệp Khiêm nói: "Có lẽ thằng này là con trai của Nhâm Xuân Bách, người mà chúng ta đã gặp ở sân bay a." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, thật không ngờ vừa mới gặp ông ấy, bây giờ lại gặp con của ông ấy, vốn không muốn cùng Nhâm Xuân Bách náo quá lớn, tình hình bây giờ xem ra không náo lớn cũng không được nữa rồi.