Siêu Cấp Binh Vương

Chương 558 : Ra tay

Ngày đăng: 22:17 07/03/21


Nói Nhâm Thiểu ỷ vào đanh tiếng của cha hắn để làm xằng bậy, ngang ngược càn rỡ, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không hoài nghi. Thế nhưng mà, nói mấy tên thủ hạ của hắn đã trải qua trăm trận chiến, thì Diệp Khiêm cũng không dám gật bừa. Nhìn bộ dạng của mấy tên tiểu tử này, chỉ là một số tiểu nhân vật bất nhập lưu mà thôi, ỷ vào thế lực của Nhâm Thiểu để làm xằng bậy, một đám chỉ biết vuốt mông ngựa mà thôi.



Nghe được Nhâm Thiểu nói như vậy, Thanh Phong thật sự có chút nhịn không được, "PHỤT" một tiếng bật cười. Nếu như những người này cũng có thể xem là người đã trải qua trăm trận chiến, vậy hắn tính toán là gì? Chẳng phải là người từ trong Diêm vương điện bò ra?



Nhìn thấy bộ dạng khoa trương của Thanh Phong, trên mặt của Nhâm Thiểu rõ ràng hiện lên một tia phẫn nộ. Tuy hắn hung hăng càn quấy, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu như ngay cả bộ dạng giễu cợt của Thanh Phong cũng không nhìn ra vậy thì hắn đã sống uổng phí rồi. Cười lạnh một tiếng, Nhâm Thiểu nói: "Như thế nào? Không tin sao? Xem thường tôi sao?"



"Ai nha, má ơi, cười đau bụng quá." Thanh Phong thật vất vả mới ngừng cười lại được, chỉ vào đám tiểu tử kia, nói: "Bọn họ mà là người trải qua trăm trận chiến? Xem bộ dáng bọn họ giống như con nít vừa mới cai sữa a." Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, đừng đùa nữa, nếu nói thêm gì nữa, thì em sợ sẽ chết vì cười đó."



Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nhìn Nhâm Thiểu, nói: "Tốt rồi, đừng có náo loạn nữa. Nãy giờ tôi nói với anh nhiều như vậy, là xem tại phần mặt mũi của cha anh, chuyện đã xảy ra những ngày này tôi sẽ không truy cứu nữa. Thanh Phong, cho bọn họ bao tiền lì xì a."



"Thảo con mịa mày, đang đùa giỡn với lão tử đó hả? Tôi đã nói rất rõ ràng, Động Mạn Thành tôi muốn chiếm hai thành cổ phần công ty, bằng không mà nói, tôi cam đoan các anh không có cách nào khởi công." Nhâm Thiểu thấy mình đã nói nhiều như vậy, mà Diệp Khiêm lại không xem trọng hắn, nên phẫn nộ quát.





"Tao chờ mày, bất quá, mày cũng đừng bỏ đi luôn nha. Nếu như mày không đến, thì tao sẽ đi tìm mày." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.



"Ai không dám người đó là cháu trai." Nhâm Thiểu chèo chống lấy thân thể của mình đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Khiêm, nói. Bộ dạng dữ tợn của Nhâm Thiểu, cùng với bộ dạng phong khinh vân đạm của Diệp Khiêm rõ ràng đã tạo thành đối lập nhau. Nhưng mà, ai cũng sẽ không cho rằng bộ dạng của Diệp Khiêm so với Nhâm Thiểu thì kém hơn một bậc, ngược lại càng lộ ra khí của Nhâm Thiểu yếu đi rất nhiều.



"Chúng ta đi." Nhâm Thiểu nhìn thủ hạ của mình lên tiếng, sau đó đi ra khỏi công trường.



Nhìn thấy mấy chiếc xe đã rời đi, Thanh Phong có chút nhún vai, nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, rốt cuộc là anh muốn làm gì ah? Tại sao lại thả hắn đi? Nếu là em, thì em sẽ trực tiếp tiễn đưa hắn đến bệnh viện."



"Đúng vậy a, anh Diệp, vạn nhất hắn mang một đám người tới, chúng ta làm thế nào để ứng phó a?" Lý Tể Thiên nói. Hắn đương nhiên không phải sợ hãi, hắn chỉ muốn biết rõ Diệp Khiêm có phải đã có an bài gì hay không.



Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Tôi còn đang hi vọng hắn mang một nhóm người tới nữa a. Hắn đem chuyện này náo lớn, thì đối với chúng ta mới có lợi."



"Lão đại, ý của anh là gì? Em không hiểu." Thanh Phong mờ mịt nói.