Siêu Cấp Binh Vương
Chương 561 : Dám làm dám chịu
Ngày đăng: 22:17 07/03/21
Khí thế chiến đấu hừng hực, không có bao nhiêu người chú ý tới người mới tới. Bất quá, Lý Tể Thiên cùng bọn người An Đức Liệt lại nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ có điều, bọn họ cũng không nhận ra người mới tới là ai.
Diệp Khiêm cũng nhìn thoáng qua, không khỏi có chút sửng sốt, hiển nhiên là có chút giật mình, không ngờ Hoa Kiệt vậy mà lại tới nơi đây. Chắc hẳn, Hoa Kiệt cũng một mực chú ý thế cục thành phố Hải Khẩu a, bởi vì trông thấy gã trung niên đầu trọc điều động nhiều người như vậy, nên phái người đi hỏi thăm một chút, cũng đại khái biết được nguyên do. Lý Tể Thiên là người hợp tác với Diệp Khiêm, chuyện này thì Hoa Kiệt biết rõ, tuy Diệp Khiêm đã tạm thời cự tuyệt hợp tác với hắn, nhưng hiện tại thừa dịp kéo tốt quan hệ vẫn là chuyện nên làm a.
Sau khi xuống xe, lúc hắn trông thấy Diệp Khiêm giống như mãnh hổ xuống núi, ở trong đám người qua lại tự do, phàm là người ngăn cản hắn đều bị hắn hung hăng đánh bay ra ngoài. Loại khí thế giống như Thái Sơn áp đỉnh này, quả thật để cho Hoa Kiệt lắp bắp kinh hãi. Hắn quả thật không thể tin được, đường đường là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên vậy mà lại có công phu như vậy, hiển nhiên chuyện này có chút ra ngoài ý định của hắn.
Đang đứng ở trong đám người, gã đàn ông trung niên đầu trọc cũng nhìn thấy Hoa Kiệt, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Tuy hắn tại thành phố Hải Khẩu có chút thế lực, nhưng mà cùng Hoa Kiệt so sánh, thì quả thực giống như là một người trên trời một người dưới đất vậy, hoàn toàn không thể so sánh. Hắn không rõ Hoa Kiệt như thế nào lại tới nới đây, chẳng lẽ Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt có quan hệ gì sao? Bằng không thì ngữ khí nói chuyện lúc vừa rồi như thế nào lại giống như hoàn toàn không đem hắn để vào mắt? Xem ra là do có chỗ dựa vững chắc ah.
Nghĩ tới đây, toàn thân gã đàn ông trung niên đầu trọc không khỏi rùng mình một cái. Nếu quả thật là như thế, thì hắn có thể đã bị Nhâm Thiểu hại khổ rồi, đây chẳng khác nào là hắn đã gián tiếp đắc tội với Hoa Kiệt, sau này hắn khó có thể tiếp tục lăn lộn tại thành phố Hải Khẩu nữa rồi. Tuy hiện tại Hoa Kiệt cùng Lôi Giang đang xảy ra tranh đấu, nhưng Hoa Kiệt muốn thu thập hắn vẫn là chuyện dễ dàng.
Gã đàn ông trung niên đầu trọc không dám chần chờ nữa, cuống quít mở miệng kêu lên: "Dừng tay, khục khục..." Bởi vì mới vừa rồi hắn bị Diệp Khiêm một quyền đánh trúng ngực, xương sườn đã gãy mấy cây, nên không thể nói chuyện lớn tiếng. Sau khi kêu lớn một tiếng, khiến cho miệng vết thương đau nhức, làm hại hắn phải ho khan một hồi.
Diệp Khiêm nhìn Thanh Phong nhẹ gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng thoát ra khỏi đám người, về tới bên cạnh Lý Tể Thiên. "Tới hôm nay tôi mới chính thức nhận thức sức chiến đấu cường đại của Nanh Sói, quả thật là để cho tôi khâm phục không thôi." An Đức Liệt nhỏ giọng nói.
Hơn một trăm người, hôm nay còn đứng cũng không đến một nửa. Những người bị thương kia không phải bị hôn mê, thì là đứt tay đoạn chân, đang không ngừng gào khóc.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Mày làm cái gì vậy? Tao chưa từng có ý nghĩ muốn mạng của mày....."
"Cảm ơn Diệp tiên sinh, cám ơn Diệp tiên sinh!" Diệp Khiêm còn chưa nói hết câu, gã đàn ông trung niên đầu trọc đã cuống quít đã cắt đứt lời nói của hắn, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó liền đứng lên.
Chút tâm tư quỷ quái của hắn Diệp Khiêm như thế nào lại không rõ ràng, hắn rõ ràng là muốn ngăn chặn lời của mình nha. Diệp Khiêm ngược lại thật không ngờ gã đàn ông trung niên đầu trọc này nhìn bên ngoài thì rất thô lỗ, bên trong lại là người có lòng dạ hẹp hòi. Bất quá, chút thông minh của hắn dùng sai chỗ rồi, Diệp Khiêm ghét nhất là lúc đang nói chuyện lại bị người khác đánh gãy, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tao có nói cho mày đứng lên sao?"
Gã đàn ông trung niên đầu trọc nhìn thấy sắc mặt của Diệp Khiêm thay đổi, không khỏi chấn động, cuống quít lại quỳ xuống, liên tục nói: "Không có, đây là lỗi của tôi."
Diệp Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ở trước mặt tao cũng chơi lòng dạ hẹp hòi, hừ, mày không khỏi quá đề cao chính mình rồi?" Toàn thân gã đàn ông trung niên đầu trọc không khỏi rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ không biết phai làm sao. "Lúc mày tới đây tao đã nói với mày rồi, mày đã đến nơi này rồi, thì tao không thể để mày dễ dàng rời đi như vậy, lưu lại ít đồ, sau đó mày có thể đi nha." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói.
Nghe nói như thế, gã đàn ông trung niên đầu trọc biết rõ hắn không thể đơn giản rời đi như vậy, bất quá so với việc bỏ lại mạng của mình thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Cắn răng, gã đàn ông trung niên đầu trọc lấy từ trong túi tiền ra môt con dao găm, sau đó liền cắt xuống một ngón tay của mình.
Hét thảm một tiếng, gã đàn ông trung niên đầu trọc che tay của mình lại, từng giọt mồ hôi trên trán của hắn rơi xuống đất. Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, gã đàn ông trung niên đầu trọc có biểu hiện như vậy, vẫn khiến cho Diệp Khiêm bội phục, ít nhất cũng là người dám làm dám chịu. "Tốt rồi, mang theo người của mày đi thôi." Diệp Khiêm phất phất tay, nói, "Đám tiểu tử kia nhất định phải lưu lại, biết không?"
"Biết rõ, biết rõ!" Gã đàn ông trung niên đầu trọc liên tục ứng vài tiếng, chèo chống lấy thân thể của mình đứng lên, thất tha thất thểu hướng trong đám người đi đến.