Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch)
Chương 1 : Hắn Chỉ Muốn Làm Một Thằng Oắt Con Vô Dụng
Ngày đăng: 07:08 08/08/20
Chương 1: Hắn Chỉ Muốn Làm Một Thằng Oắt Con Vô Dụng
“Tiểu thiếu gia, cậu nhất định phải trở về cùng chúng tôi, Hàn gia hiện tại rất cần cậu đứng ra chủ trì đại cục.”
“Bệnh tình của cha cậu đang nguy kịch, anh trai cậu lại đang trong tù, hiện tại, chỉ có cậu mới có thể vực dậy Hàn gia thôi.”
“Lão phu nhân đã dặn dò chúng tôi, nhất định phải mang cậu trở về.”
Trên phố Tử Đồng, Vân Thành. Hàn Tam Thiên tay xách theo một cái túi đựng quà, trên người mặc bộ quần áo giá rẻ mua từ cửa hàng bên đường, nét mặt hờ hững:
"Từ nhỏ, tôi đã không biết cách nói lời ngon tiếng ngọt để làm vui lòng bà ấy. Nhưng anh tôi thì rất được sủng ái, bà nội còn sợ tôi cướp mất vị trí thừa kế Hàn gia của anh tôi, mà đuổi tôi khỏi Hàn gia.
Ở rể Tô gia ba năm, nhận lấy biết bao khuất nhục, nhưng đã có lúc nào người Hàn gia nói đôi lời quan tâm tới tôi chưa? Là bà ấy buộc tôi phải rời khỏi Hàn gia, bây giờ, chỉ dùng một câu nói mà muốn tôi trở về? Nghĩ Hàn Tam Thiên tôi là một con chó sao, đuổi là đi, ngoắt là tới?
Hiện tại, tôi chỉ muốn an ổn làm một thằng oắt con vô dụng mà thôi, ai CMN cũng đừng có tới quấy rầy tôi.”
Hàn Tam Thiên nhanh chân rời đi, để lại đám người đang trố mắt nhìn nhau.
Tô gia ở Vân Thành chính là một nhị lưu thế gia (gia tộc danh giá đứng thứ hai). Ba năm trước, khi Hàn Thiên Tam nghèo túng sa sút như chó lạc ngoài đường, chính là ông cụ Tô gia đã đích thân chỉ hôn, tạo thành một hôn lễ chấn động toàn bộ Vân Thành. Có điều, nguyên nhân chấn động là bởi vì Tô Nghênh Hạ phải gả cho một tên phế vật không tên không tuổi, trở thành trò cười của toàn bộ Vân Thành.
Chỉ có ông cụ Tô gia mới biết được thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên, nhưng hai tháng sau hôn lễ, ông cụ Tô gia lại bệnh nặng qua đời, từ đó, chẳng còn ai biết đến thân phận của Hàn Tam Thiên cả, mà quả thực, hắn cũng vô cùng xứng danh "con rể phế vật".
Ba năm trôi qua, Hàn Tam Thiên nhận hết những lời châm chọc mỉa mai, cũng nhận lấy vô số ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ. Có điều, từ lúc bị đuổi ra khỏi Hàn gia, lòng hắn đã sớm nguội lạnh, cho nên, hắn chẳng mấy để tâm, chỉ thờ ơ cam chịu, cột sống bị người ta đâm mãi thì cũng thành thói quen.
Hôm nay là ngày mừng thọ của bà cụ Tô gia, Hàn Tam Thiên đã tỉ mỉ chọn lựa một phần quà mừng thọ, mặc dù giá trị không cao, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng hắn làm gì có nhiều tiền, chỉ có thể cố hết mức có thể mà thôi.
Lại nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, nội tâm Hàn Tam Thiên vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí, còn có chút nực cười.
Anh trai hắn giỏi nhất là rót mật vào tai, tuy rằng có thể làm vui lòng bà nội, khiến bà ấy hết mực cưng chiều, nhưng bà nội càng vậy thì anh ta càng kiêu ngạo ương ngạnh, hung hăng càn quấy, cuộc sống riêng vô cùng thối nát, xảy ra chuyện cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói không chừng, đây chính là ông trời muốn diệt Hàn gia.
Nhưng vậy thì sao chứ, liên quan gì đến hắn nữa đâu? Cùng lắm, hắn chỉ là kẻ phế vật ở rể Tô gia bị người đời phỉ nhổ mà thôi.
Trở lại biệt thự Tô gia. Một bóng dáng xinh đẹp đang đứng đợi ở cửa, nôn nóng không thể tả.
Người này chính là Tô Nghênh Hạ, một cô gái vô cùng xinh đẹp, cũng chính là cô vợ "hữu danh vô thực" của Hàn Tam Thiên. Cũng bởi vì cô quá mức ưu tú, cho nên hôn lễ ba năm trước mới trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hàn Thiên Tam sải bước thật dài, biến ba bước hành hai bước, bước nhanh lại gần bên cạnh Tô Nghênh Hạ: "Nghênh Hạ, em đang đợi ai vậy?"
Tô Nghênh Hạ tràn ngập phiền chán nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, hỏi: “Anh chuẩn bị quà tặng cho bà nội chưa?”
Hàn Tam Thiên giơ giơ túi quà trong tay, đáp lời: “Chuẩn bị xong rồi, anh phải bỏ ra rất nhiều công sức mới chọn được đấy.”
Tô Nghênh Hạ cũng không thèm xem qua, chẳng hiểu ba năm trước, ông nội lại nổi cơn thần kinh gì, cứ khăng khăng ép cô phải kết hôn với Hàn Tam Thiên, lại còn để Hàn Tam Thiên ở rể nữa chứ.
Càng làm cho Tô Nghênh Hạ khó hiểu hơn chính là, trước khi ông nội qua đời, còn cầm lấy tay cô, căn dặn cô không được xem thường Hàn Tam Thiên.
Đã ba năm trôi qua, Tô Nghênh Hạ vẫn không thể hiểu được, cái tên phế vật này có gì đáng giá để ông nội xem trọng như vậy. Nếu không vì cân nhắc đến thanh danh của Tô gia, cô đã ly hôn với Hàn Tam Thiên từ lâu rồi.
“Lát nữa anh đừng nói gì lung tung đấy. Hôm nay tất cả mọi người trong Tô gia đều sẽ có mặt, tránh không được sẽ có người châm chọc mỉa mai anh, nhưng anh phải nhịn cho em, em không muốn mất mặt vì anh đâu.” Tô Nghênh Hạ nhắc nhở hắn.
Hàn Tam Thiên gật đầu cười, bày ra dáng vẻ không sao cả.
Nhìn vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ chỉ hận không thể đập đầu chết luôn. Hắn không có gia thế, cũng chẳng có chút bản lĩnh nào cả, ròng rã suốt ba năm trời, hắn chỉ quét dọn giặt quần áo nấu cơm, ngoài ra, chẳng làm nên tích sự gì.
Mà Hàn Tam Thiên lại không hề bất mãn đối với thái độ của Tô Nghênh Hạ đối với hắn. Dù sao thì mối hôn sự này cũng chỉ trên danh nghĩa, không hề có chút tình cảm nào, hơn nữa, phải gả cho một phế vật như hắn chính là một chuyện vô cùng bất công đối với cô, cho nên, hắn có thể hiểu được tâm tình của Tô Nghênh Hạ.
Hai người đi vào phòng khách, cơ hồ người nhà Tô gia đều đã có mặt đầy đủ, vô cùng náo nhiệt.
“Nghênh Hạ, cuối cùng con cũng tới rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật bà nội, sao em lại tới muộn như thế chứ.”
“Chắc là do chuẩn bị một món quà bất ngờ cho bà nội phải không?"
Người thân trong nhà vô cùng nhiệt tình chào hỏi Tô Nghênh Hạ, hoàn toàn ngó lơ Hàn Tam Thiên.
Dù sao Hàn Tam Thiên cũng đã quen trở thành phông nền rồi, nên cũng chẳng mấy để ý, càng ngó lơ càng tốt, miễn sao không có ai cười nhạo hắn là được.
Có điều, luôn có người bất mãn với hắn, chính là anh họ của Tô Nghênh Hạ - Tô Hải Siêu, mỗi một lần gặp mặt, đều sẽ làm khó dễ Hàn Tam Thiên, hơn nữa, còn bỡn cợt Hàn Tam Thiên không đáng một xu. Thậm chí, cái danh "con rể phế vật' của Hàn Tam Thiên ở Vân Thành đều là do Tô Hải Siêu một tay thúc đẩy, thường xuyên bịa đặt nói xấu Hàn Tam Thiên ở bên ngoài.
“Hàn Tam Thiên, thứ mà cậu đang cầm trong tay, chắc là quà tặng cho bà nội đúng không?” Tô Hải Siêu cười ngả ngớn, nhìn Hàn Tam Thiên. Thứ đồ lớn như vậy, còn dùng giấy bọc lại, vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền rồi.
“Đúng vậy.” Hàn Tam Thiên thoải mái thừa nhận.
Tô Hải Siêu cười nhạo: “Đây là thứ gì thế, đừng nói với tôi là cậu mua nó từ mấy cái quán rách bên đường nhé?”
Hàn Tam Thiên lắc đầu: “Mua từ cửa hàng lưu niệm.”
Mặc dù rất thành thật, nhưng câu trả lời của hắn vẫn trở thành trò cười cho mọi người. Vẻ mặt của Tô Nghênh Hạ cứng đờ, không ngờ chỉ mới về nhà mà cô đã bị Hàn Tam Thiên làm bay hết mặt mũi.
Chẳng qua, những lúc như thế này, Tô Nghênh Hạ đều lựa chọn im lặng, cố gắng tách khỏi ảnh hưởng từ Hàn Tam Thiên, xem như không quen biết hắn. Cô mặc kệ Hàn Tam Thiên mất mặt đến thế nào, miễn sao đừng đẩy câu chuyện lên người cô là được.
-----------------
Truyện mới của Đũy muội! Mong mọi người ủng hộ ạ!
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~
“Tiểu thiếu gia, cậu nhất định phải trở về cùng chúng tôi, Hàn gia hiện tại rất cần cậu đứng ra chủ trì đại cục.”
“Bệnh tình của cha cậu đang nguy kịch, anh trai cậu lại đang trong tù, hiện tại, chỉ có cậu mới có thể vực dậy Hàn gia thôi.”
“Lão phu nhân đã dặn dò chúng tôi, nhất định phải mang cậu trở về.”
Trên phố Tử Đồng, Vân Thành. Hàn Tam Thiên tay xách theo một cái túi đựng quà, trên người mặc bộ quần áo giá rẻ mua từ cửa hàng bên đường, nét mặt hờ hững:
"Từ nhỏ, tôi đã không biết cách nói lời ngon tiếng ngọt để làm vui lòng bà ấy. Nhưng anh tôi thì rất được sủng ái, bà nội còn sợ tôi cướp mất vị trí thừa kế Hàn gia của anh tôi, mà đuổi tôi khỏi Hàn gia.
Ở rể Tô gia ba năm, nhận lấy biết bao khuất nhục, nhưng đã có lúc nào người Hàn gia nói đôi lời quan tâm tới tôi chưa? Là bà ấy buộc tôi phải rời khỏi Hàn gia, bây giờ, chỉ dùng một câu nói mà muốn tôi trở về? Nghĩ Hàn Tam Thiên tôi là một con chó sao, đuổi là đi, ngoắt là tới?
Hiện tại, tôi chỉ muốn an ổn làm một thằng oắt con vô dụng mà thôi, ai CMN cũng đừng có tới quấy rầy tôi.”
Hàn Tam Thiên nhanh chân rời đi, để lại đám người đang trố mắt nhìn nhau.
Tô gia ở Vân Thành chính là một nhị lưu thế gia (gia tộc danh giá đứng thứ hai). Ba năm trước, khi Hàn Thiên Tam nghèo túng sa sút như chó lạc ngoài đường, chính là ông cụ Tô gia đã đích thân chỉ hôn, tạo thành một hôn lễ chấn động toàn bộ Vân Thành. Có điều, nguyên nhân chấn động là bởi vì Tô Nghênh Hạ phải gả cho một tên phế vật không tên không tuổi, trở thành trò cười của toàn bộ Vân Thành.
Chỉ có ông cụ Tô gia mới biết được thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên, nhưng hai tháng sau hôn lễ, ông cụ Tô gia lại bệnh nặng qua đời, từ đó, chẳng còn ai biết đến thân phận của Hàn Tam Thiên cả, mà quả thực, hắn cũng vô cùng xứng danh "con rể phế vật".
Ba năm trôi qua, Hàn Tam Thiên nhận hết những lời châm chọc mỉa mai, cũng nhận lấy vô số ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ. Có điều, từ lúc bị đuổi ra khỏi Hàn gia, lòng hắn đã sớm nguội lạnh, cho nên, hắn chẳng mấy để tâm, chỉ thờ ơ cam chịu, cột sống bị người ta đâm mãi thì cũng thành thói quen.
Hôm nay là ngày mừng thọ của bà cụ Tô gia, Hàn Tam Thiên đã tỉ mỉ chọn lựa một phần quà mừng thọ, mặc dù giá trị không cao, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo, nhưng hắn làm gì có nhiều tiền, chỉ có thể cố hết mức có thể mà thôi.
Lại nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, nội tâm Hàn Tam Thiên vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí, còn có chút nực cười.
Anh trai hắn giỏi nhất là rót mật vào tai, tuy rằng có thể làm vui lòng bà nội, khiến bà ấy hết mực cưng chiều, nhưng bà nội càng vậy thì anh ta càng kiêu ngạo ương ngạnh, hung hăng càn quấy, cuộc sống riêng vô cùng thối nát, xảy ra chuyện cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói không chừng, đây chính là ông trời muốn diệt Hàn gia.
Nhưng vậy thì sao chứ, liên quan gì đến hắn nữa đâu? Cùng lắm, hắn chỉ là kẻ phế vật ở rể Tô gia bị người đời phỉ nhổ mà thôi.
Trở lại biệt thự Tô gia. Một bóng dáng xinh đẹp đang đứng đợi ở cửa, nôn nóng không thể tả.
Người này chính là Tô Nghênh Hạ, một cô gái vô cùng xinh đẹp, cũng chính là cô vợ "hữu danh vô thực" của Hàn Tam Thiên. Cũng bởi vì cô quá mức ưu tú, cho nên hôn lễ ba năm trước mới trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hàn Thiên Tam sải bước thật dài, biến ba bước hành hai bước, bước nhanh lại gần bên cạnh Tô Nghênh Hạ: "Nghênh Hạ, em đang đợi ai vậy?"
Tô Nghênh Hạ tràn ngập phiền chán nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, hỏi: “Anh chuẩn bị quà tặng cho bà nội chưa?”
Hàn Tam Thiên giơ giơ túi quà trong tay, đáp lời: “Chuẩn bị xong rồi, anh phải bỏ ra rất nhiều công sức mới chọn được đấy.”
Tô Nghênh Hạ cũng không thèm xem qua, chẳng hiểu ba năm trước, ông nội lại nổi cơn thần kinh gì, cứ khăng khăng ép cô phải kết hôn với Hàn Tam Thiên, lại còn để Hàn Tam Thiên ở rể nữa chứ.
Càng làm cho Tô Nghênh Hạ khó hiểu hơn chính là, trước khi ông nội qua đời, còn cầm lấy tay cô, căn dặn cô không được xem thường Hàn Tam Thiên.
Đã ba năm trôi qua, Tô Nghênh Hạ vẫn không thể hiểu được, cái tên phế vật này có gì đáng giá để ông nội xem trọng như vậy. Nếu không vì cân nhắc đến thanh danh của Tô gia, cô đã ly hôn với Hàn Tam Thiên từ lâu rồi.
“Lát nữa anh đừng nói gì lung tung đấy. Hôm nay tất cả mọi người trong Tô gia đều sẽ có mặt, tránh không được sẽ có người châm chọc mỉa mai anh, nhưng anh phải nhịn cho em, em không muốn mất mặt vì anh đâu.” Tô Nghênh Hạ nhắc nhở hắn.
Hàn Tam Thiên gật đầu cười, bày ra dáng vẻ không sao cả.
Nhìn vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ chỉ hận không thể đập đầu chết luôn. Hắn không có gia thế, cũng chẳng có chút bản lĩnh nào cả, ròng rã suốt ba năm trời, hắn chỉ quét dọn giặt quần áo nấu cơm, ngoài ra, chẳng làm nên tích sự gì.
Mà Hàn Tam Thiên lại không hề bất mãn đối với thái độ của Tô Nghênh Hạ đối với hắn. Dù sao thì mối hôn sự này cũng chỉ trên danh nghĩa, không hề có chút tình cảm nào, hơn nữa, phải gả cho một phế vật như hắn chính là một chuyện vô cùng bất công đối với cô, cho nên, hắn có thể hiểu được tâm tình của Tô Nghênh Hạ.
Hai người đi vào phòng khách, cơ hồ người nhà Tô gia đều đã có mặt đầy đủ, vô cùng náo nhiệt.
“Nghênh Hạ, cuối cùng con cũng tới rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật bà nội, sao em lại tới muộn như thế chứ.”
“Chắc là do chuẩn bị một món quà bất ngờ cho bà nội phải không?"
Người thân trong nhà vô cùng nhiệt tình chào hỏi Tô Nghênh Hạ, hoàn toàn ngó lơ Hàn Tam Thiên.
Dù sao Hàn Tam Thiên cũng đã quen trở thành phông nền rồi, nên cũng chẳng mấy để ý, càng ngó lơ càng tốt, miễn sao không có ai cười nhạo hắn là được.
Có điều, luôn có người bất mãn với hắn, chính là anh họ của Tô Nghênh Hạ - Tô Hải Siêu, mỗi một lần gặp mặt, đều sẽ làm khó dễ Hàn Tam Thiên, hơn nữa, còn bỡn cợt Hàn Tam Thiên không đáng một xu. Thậm chí, cái danh "con rể phế vật' của Hàn Tam Thiên ở Vân Thành đều là do Tô Hải Siêu một tay thúc đẩy, thường xuyên bịa đặt nói xấu Hàn Tam Thiên ở bên ngoài.
“Hàn Tam Thiên, thứ mà cậu đang cầm trong tay, chắc là quà tặng cho bà nội đúng không?” Tô Hải Siêu cười ngả ngớn, nhìn Hàn Tam Thiên. Thứ đồ lớn như vậy, còn dùng giấy bọc lại, vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền rồi.
“Đúng vậy.” Hàn Tam Thiên thoải mái thừa nhận.
Tô Hải Siêu cười nhạo: “Đây là thứ gì thế, đừng nói với tôi là cậu mua nó từ mấy cái quán rách bên đường nhé?”
Hàn Tam Thiên lắc đầu: “Mua từ cửa hàng lưu niệm.”
Mặc dù rất thành thật, nhưng câu trả lời của hắn vẫn trở thành trò cười cho mọi người. Vẻ mặt của Tô Nghênh Hạ cứng đờ, không ngờ chỉ mới về nhà mà cô đã bị Hàn Tam Thiên làm bay hết mặt mũi.
Chẳng qua, những lúc như thế này, Tô Nghênh Hạ đều lựa chọn im lặng, cố gắng tách khỏi ảnh hưởng từ Hàn Tam Thiên, xem như không quen biết hắn. Cô mặc kệ Hàn Tam Thiên mất mặt đến thế nào, miễn sao đừng đẩy câu chuyện lên người cô là được.
-----------------
Truyện mới của Đũy muội! Mong mọi người ủng hộ ạ!
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~