Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch)

Chương 2 : Phế Vật Ăn Cơm Mềm Mà Bày Đặt Ra Vẻ

Ngày đăng: 07:08 08/08/20

Chương 2: Phế Vật Ăn Cơm Mềm Mà Bày Đặt Ra Vẻ
“Cậu đang bày trò hề hả? Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của bà nội, mà cậu lại chuẩn bị lễ vật như thế sao, chẳng có chút hiếu thảo gì cả!" Tô Hải Siêu bước đến chỗ bàn trà trong phòng khách, phía trên bày biện rất nhiều lễ vật tinh quý, vừa nhìn là biết có giá trị xa xỉ cỡ nào, so với hộp quà của Hàn Tam Thiên, quả thực chính là khác xa nhau một trời một vực.
“Nhìn xem, tôi tặng bà nội cái gì này, Phổ Nhĩ lâu năm, cậu có biết bánh trà này giá bao nhiêu tiền không? 88 vạn đấy.” Tô Hải Siêu đắc ý nói.
“Ha hả, thật tốt.” Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tô Nghênh Hạ, lúc trước Tô Nghênh Hạ đã căn dặn hắn bớt nói lại, cho nên, cách trả lời của hắn chính là kiểu "tích chữ như vàng".
Tô Hải Siêu vẫn muốn dùng thứ quà xa xỉ này để phô bày sự ưu việt trước mặt Hàn Tam Thiên, nên vẫn tiếp tục nói: “Cặn bã từ bánh trà này có khi còn quý giá hơn cả lễ vật của cậu đó chứ, cậu nói xem có đúng không, hả cặn bã?"
Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười mà không nói, phòng khách tràn ngập thanh âm cười nhạo.
Tuy rằng Tô Nghênh Hạ đã hạ quyết tâm không quan tâm đến chuyện của Hàn Tam Thiên nữa, nhưng suy cho cùng, Hàn Tam Thiên vẫn là chồng của cô, có giấy công chứng cũng có hôn lễ, dù rằng suốt ba năm qua Hàn Tam Thiên chưa từng chạm vào cô, càng không có "phu thê chi thực", nhưng Hàn Tam Thiên phải mất mặt trước nhiều người thân như vậy, mặt mũi của cô cũng không giữ được.
“Tô Hải Siêu, anh đủ rồi đấy. Anh có tiền là chuyện của anh, anh tặng lễ vật thế nào cũng chẳng liên quan đến tụi em, không cần phải khoe khoang như vậy đâu.” Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ không thể vui vẻ nổi.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn Tô Nghênh Hạ, suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên Tô Nghênh Hạ bênh vực hắn.
“Khoe khoang? Nghênh Hạ, lời này của em nói sai rồi, anh có cần thiết phải khoe khoang trước mặt một tên phế vật sao? Anh chỉ cảm thấy cậu ta không xem trọng đại thọ của bà nội mà thôi. Cả em nữa, cậu ta không hiểu chuyện, không có tiền tặng lễ, chẳng lẽ em không giúp đỡ được một chút sao, dù sao cái tên phế vật này cũng là kẻ ăn cơm mềm (ăn bám phụ nữ) mà. Hay là, đến cả em cũng chẳng xem trọng đại thọ của bà nội, hửm?” Tô Hải Siêu cười lạnh.
“Anh...” Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tai hồng, trong Tô gia, gia đình của cô là địa vị thấp nhất, cũng là gia đình có điều kiện sinh hoạt kém cỏi nhất, động một chút là mấy chục vạn tiền lễ vật, quả thật cô không thể bỏ ra được.
Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng lên, bước đến bên cạnh Tô Hải Siêu, ngửi ngửi bánh trà Phổ Nhĩ.
“Cậu làm cái gì đó, đây là lễ vật tặng bà nội, cái tên phế vật như cậu có thể ngửi nó sao?" Tô Hải Siêu cực kỳ phẫn nộ.
Hàn Tam Thiên nhíu mày: “Phổ Nhĩ để càng lâu sẽ càng thơm. Chính vì lý do này mà Phổ Nhĩ càng lâu năm càng có giá trị. Nhưng cũng chính vì thế mà rất nhiều thương buôn lợi dụng để cố tình nâng giá.
Trà Phổ Nhĩ còn được chia thành sinh trà (trà sống) và thục trà (trà chín - đã lên men), bánh trà trong tay anh có màu xanh sẫm, đây chính là sinh trà. Tuy rằng sinh trà vẫn có hương vị tuyệt hảo như thục trà, nhưng lúc pha ra sẽ chứa rất nhiều caffeine, chất này rất kích thích đối với dạ dày, cần phải có thời gian lên men, thời gian lên men càng dài thì hàm lượng sẽ càng nhỏ.
Nhưng bánh trà trong tay anh, bởi vì cố tình làm cho nó cũ, nên thời gian lên men không đủ, sau khi uống vào, sẽ gây hại cho cơ thể.
Tôi là cặn bã, chuyện này không sai. Nhưng anh dùng hàng giả kém chất lượng làm quà tặng, thậm chí, còn muốn gây hại cho cơ thể khỏe mạnh của bà nội. Như vậy, so với tôi, chẳng phải anh còn cặn bã hơn sao.”
Lời lẽ của Hàn Tam Thiên vô cùng khí phách, chỉ thẳng mặt Tô Hải Siêu.
Toàn bộ biệt thự Tô gia chìm trong yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào!
“Cái rắm ấy, mấy năm nay bà nội có uống trà nữa đâu, sao tôi có thể hại bà được.” Tô Hải Siêu sợ xanh mặt, một bộ dạng nóng lòng giải thích, trái lại càng khiến người cảm thấy trong lòng anh ta có quỷ.
“Ồ, hóa ra là như thế.” Hàn Tam Thiên gật đầu, tỏ vẻ như thể bỗng nhiên hiểu ra, nói tiếp: “Hóa ra anh biết bà nội không uống trà, cho nên mới lấy hàng giả thay cho hàng thật để lừa bà nội, chà, 88 vạn kia, hẳn là vào trong túi của anh rồi nhỉ.”
Tô Hải Siêu hoảng hốt, dáng vẻ rõ ràng là chột dạ, bởi vì Hàn Tam Thiên nói trúng rồi. Quả thật như vậy, anh ta vì muốn thổi phồng mặt mũi mà đã là lấy trà giả thay cho trà ngon, dù sao hiện tại bà nội cũng không uống trà, cho nên anh ta nghĩ rằng sẽ chẳng có ai có thể phát hiện ra chuyện này.
Lại không ngờ, chính mình khoe khoang trước mặt Hàn Tam Thiên, để mọi người trong nhà có dịp chế nhạo Hàn Tam Thiên, thế mà lại bị Hàn Tam Thiên vạch trần sự thật!
"Lời nói của một tên phế vật như cậu thì có khác gì lời bịa đặt của mấy kẻ bịp bợm đâu, một phế vật như cậu thì hiểu gì về trà chứ?” Tô Hải Siêu cố gắng bình tĩnh, hòng phản bác.
Vừa rồi, đám người thân thích còn đang hoài nghi Tô Hải Siêu, nghe lời này của anh ta mới giật mình nhận ra, thiếu chút nữa thì bị Hàn Tam Thiên lừa rồi.
Một tên "ăn cơm mềm' như hắn thì sao có thể biết được mấy sản phẩm cao cấp như thế này chứ?
“Hàn Tam Thiên, cậu không biết gì thì hãy câm miệng lại, đừng bôi nhọ Hải Siêu.”
“Đúng vậy, cũng không tự xem mình là ai, bày đặt giả vờ như thể chuyên nghiệp lắm vậy, cậu thì biết cái gì là hàng giả hàng nhái chứ?”
“Cậu chỉ cần phân biệt rõ đâu là muối đâu là bột ngọt là được rồi, dù sao cậu cũng chỉ là người đàn ông nội trợ thôi mà.”
Lại là một trận cười vang, vô cùng chói tai.
Hàn Tam Thiên cũng không thèm giải thích gì thêm. Lúc còn ở Hàn gia, anh ta từng kết giao với một vị chuyên gia trà đạo, hơn nữa, bản thân hắn cũng là một người sưu tầm trà, hắn hiểu rất rõ về trà, những người ở đây không ai có thể hiểu biết về trà hơn hắn.
Nhưng "khác nghề như cách núi" (không phải là người trong nghề thì không biết tình hình bên trong), có giải thích với những người không hiểu gì về nó thì cũng chỉ vô dụng.
“Chuyện gì náo nhiệt vậy?” Lúc này, bên trong truyền đến một giọng nói già nua. Rốt cuộc, bà cụ Tô gia cũng xuất hiện.
Đám thân thích nhao nhao đứng dậy, thái độ cực kỳ cung kính.
Từ sau khi ông cụ Tô gia qua đời, bà cụ Tô gia trở thành người nắm giữ quyền hành trong gia tộc, địa vị của bà chẳng khác nào Từ Hi Thái hậu là bao. Bất kể chuyện gì lớn nhỏ trong Tô gia, đều phải qua tay bà quyết định; hết thảy những gì thân thích Tô gia có được ngày hôm nay, đều nằm cả trong tay bà cụ Tô gia.
Có người mong chờ bà cụ Tô gia mau mau chết sớm một chút, có như vậy, bọn họ mới nắm được thực quyền trong tay, nhưng thân thể của bà cụ Tô gia vô cùng cứng rắn khỏe mạnh, đã vài năm trôi qua nhưng chưa bao giờ được như ý nguyện của bọn họ.
“Bà nội, Tô Hải Siêu tặng cho bà một bánh trà Phổ Nhĩ lâu năm, bà nhìn thử xem, đây là thật hay giả ạ.” Tô Nghênh Hạ nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, cũng không hiểu vì sao cô lại tin tưởng những lời mà Hàn Tam Thiên nói, có lẽ trong lòng cô cũng hy vọng có thể vạch trần lời nói dối này.
Tô Hải Siêu vừa nghe thấy thế, lập tức luống cuống.
----------------
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~