Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch)
Chương 3 : Đổi Trắng Thay Đen
Ngày đăng: 07:08 08/08/20
Chương 3: Đổi Trắng Thay Đen
Người khác không thể nhìn ra đây là trà thật hay giả, nhưng bà nội thì khác, bà đã uống trà mấy chục năm, chắc chắn có thể nhận ra được, nếu để bà ấy phân biệt tính thật giả của bánh trà này, thì có khác gì đưa đầu cho người khác chém chứ?
“Vậy sao? Đem tới cho bà nhìn một chút xem.” Bà cụ Tô gia đáp.
Vẻ mặt của Tô Hải Siêu vô cùng bi tráng, giống như sắp phải lên pháp trường vậy, chậm chạp đưa bánh trà cho bà cụ.
Tô Nghênh Hạ muốn tranh công giùm Hàn Tam Thiên, nên vội chạy lại nói: “Tam Thiên có thể nhìn ra được đấy ạ.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Tô gia lộ ra nét không vui, Tô Hải Siêu quả thực muốn đập đầu chết quách cho xong, ngay cả gương mặt của cha mẹ anh ta cũng trở nên trắng bệch rồi, nếu quả thật bánh trà này là hàng giả, bà cụ mất hứng, thì e là sau này khi phân chia tài sản, lợi ích của bọn họ sẽ ít đi một khoản.
Tô Nghênh Hạ liếc Hàn Tam Thiên một cái, nghĩ thầm cuối cùng thì hắn cũng đã làm được chút việc có ích, nếu được bà nội khen ngơi, thì hẳn là sau này bà sẽ đối xử ôn hòa với hắn hơn một chút.
Nhưng lời nói kế tiếp của bà cụ Tô gia lại như tạt một gáo nước lạnh lên đầu Tô Nghênh Hạ:
“Đây là trà thật, tại sao cậu lại muốn bôi nhọ Hải Siêu, hả?” Bà cụ nhìn thẳng Hàn Tam Thiên, chất vấn.
Hàn Tam Thiên sửng sốt, rõ ràng bánh trà này có vấn đề, hắn cũng biết bà cụ là người vô cùng am hiểu về trà, sao có thể không nhìn ra chứ?
Tô Hải Siêu cũng ngây ngẩn cả người, thế mà lại qua mặt được bà nội sao? Chẳng lẽ bà nội tuổi đã cao, già cả mắt mờ?
“Bà nội, bà nhìn kĩ lại mà xem, trà này...”
Hàn Tam Thiên còn muốn giải thích gì đó, nhưng bà cụ lại lạnh giọng, ngắt lời: “Ý của cậu là tôi già mắt mờ, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được? Tôi đã bảo đây là trà thật, thì nó chính là trà thật.”
“Hàn Tam Thiên, bà nội đã nói đây là trà thật, cậu còn lảm nhảm cái gì nữa hả?”
“Mẹ à, mẹ đừng tức giận, vốn dĩ Hàn Tam Thiên là một kẻ không hiểu chuyện, trước mặt mẹ mà còn giả bộ chuyên nghiệp, chẳng biết điều gì cả.”
“Hàn Tam Thiên, cậu còn không mau xin lỗi Hải Siêu đi.”
Hàn Tam Thiên nhìn bà cụ, đột nhiên cười khổ.
Không phải bà ấy nhìn không ra, mà chẳng qua, bà ấy không muốn vạch trần cháu trai của mình mà thôi.
Mà cũng phải thôi, tôi chỉ là người ngoài, trong mắt các người, tôi chỉ là một tên phế vật ở rể, sao có thể vì tôi mà tổn hại mặt mũi Tô Hải Siêu được chứ.
Bốp!
Một cái tát vang dội vang lên.
Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên, tỏ vẻ tức giận: “Em thật thất vọng về anh.”
Trên mặt bỏng rát, bởi vì móng tay Tô Nghênh Hạ quá dài, nên đã để lại trên mặt Hàn Tam Thiên vài vết xước, rướm máu.
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm tay, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Tô Nghênh Hạ rơm rớm nước, hắn lại buông lỏng tay.
Chẳng phải bởi vì mình mà cô mới phải chịu ủy khuất hay sao? Sao có thể tức giận với cô được chứ.
Ba năm qua, hắn phải nhận lấy vô số bêu rếu nhục nhã, còn Tô Nghênh Hạ thì sao, cô có khác gì hắn đâu?
Những khó khăn, trắc trở mà hắn gặp phải, có khác gì tai vạ từ trên trời giáng xuống đôi vai của Tô Nghênh Hạ đâu.
“Thật xin lỗi, do anh nhìn nhầm.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ cảm thấy mặt mũi của mình đều bị Hàn Tam Thiên vứt sạch, hận không thể tìm một cái khe đất để chui xuống, nếu không phải do hắn lắm lời, thì mọi chuyện cũng đâu đến mức xấu hổ như bây giờ.
“Anh xin lỗi em thì có ích gì, anh nên xin lỗi Hải Siêu ấy.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, bước tới trước mặt Tô Hải, cúi đầu: “Thật xin lỗi.”
Tô Hải Siêu cười hả hê, ghé bên tai Hàn Tam Thiên khẽ nói: “Cậu nghĩ là bà nội nhìn không ra sao? Chẳng qua, tôi là cháu trai của bà cụ, còn cậu, chỉ là một tên phế vật ở rể mà thôi, cho dù đây là trà giả đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ bênh vực tôi thôi.”
Tô Hải Siêu cực kỳ đắc ý, từng câu nói lọt vào tai Hàn Tam Thiên đều vô cùng chói tai; nhưng quả thật bà cụ đã đổi trắng thay đen, một mực khẳng định bánh trà này là thật, mà Hàn Tam Thiên cũng không cách nào vạch trần sự thật.
Khúc nhạc đệm nhỏ xíu này cũng không khiến địa vị của Hàn Tam Thiên ở Tô gia trở nên thấp hơn, bởi vì trong mắt của tất cả mọi người, địa vị của một phế vật như hắn chính là thấp nhất rồi.
Chẳng qua, đối với Tô Nghênh Hạ, chuyện này rất khó để tiếp nhận, nhưng thứ khó tiếp nhận không phải là chuyện Hàn Tam Thiên khiến cô mất mặt.
Sau khi Tô Nghênh Hạ bình tĩnh lại, cô mới phát hiện một vấn đề, trà thật hay giả không quan trọng, quan trọng là bà cụ sẽ không bao giờ bênh vực Hàn Tam Thiên, điều này cũng có nghĩa là, dù Hàn Tam Thiên thật sự nhìn ra rằng bánh trà này có vấn đề, dù cho bánh trà này là giả, bà nội cũng sẽ che chở cho Tô Hải Siêu.
Thấm thoắt đã đến thời gian dùng cơm trưa, Tô Nghênh Hạ đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, nói: “Em nợ anh một cái tát, nếu anh muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy lại."
“Chỉ là một bạt tai mà thôi, em cũng phải tính toán rõ ràng như vậy sao?” Hàn Tam Thiên cười khổ nói.
“Em không muốn thiếu nợ anh bất cứ thứ gì, anh cũng biết đó, chúng ta nhất định sẽ ly hôn, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.” Tô Nghênh Hạ nói, sau đó đi về hướng phòng ăn.
Hàn Tam Thiên nhìn bóng lưng của Tô Nghênh, cũng không biết lấy từ đâu ra dũng khí, nói: “Em có muốn anh thay đổi không? Trên đời này, chỉ có em mới có thể làm anh thay đổi mà thôi.”
Tô Nghênh Hạ ngoái đầu lại, mỉm cười thê lương.
“Anh đừng quên thân phận của mình là gì, ở Tô gia này, anh vĩnh viễn không có khả năng được xem trọng, huống chi, anh cũng không phải kiểu người "có tài nhưng không gặp thời"."
Lúc dùng cơm trưa, bàn ăn được phân theo thứ tự thân phận địa vị của từng người trong gia tộc.
Hàn Tam Thiên là thân phận con rể ở rể, nên đương nhiên sẽ bị sắp xếp ngồi ở cái bàn nhỏ nhất, cũng là nơi cách bà cụ Tô gia xa nhất, hơn nữa, những người ngồi cùng bàn với Hàn Tam Thiên đều là người giúp việc và người dọn dẹp vệ sinh của Tô gia.
Đang lúc dùng cơm, bỗng có một người vội vàng hấp tấp chạy vào phòng ăn.
“Bà cố nội, có người đến tặng lễ.” Người nọ nói với bà cụ Tô gia.
Đại thọ của bà cụ Tô gia không hề mời người ngoài đến, đây là quy củ bao năm nay. Huống hồ, ở cái đất Vân Thành này, Tô gia chỉ là một nhị lưu thế gia mà thôi, sẽ không có ai dồn hết tâm trí để lấy lòng bọn họ.
“Là ai vậy?” Bà cụ Tô gia hỏi.
“Nói là, cái gì mà Hàn gia ấy, con cũng không biết, trước kia con chưa từng gặp họ bao giờ.” Người nọ nói.
Hàn gia?
Ở đây, người họ Hàn duy nhất chỉ có mỗi Hàn Tam Thiên, nhưng ngoại trừ Tô Nghênh Hạ thoáng liếc nhìn Hàn Tam Thiên ra, thì những người còn lại không có ai liên tưởng đến mối quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và Hàn gia cả.
--------------------
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~
Người khác không thể nhìn ra đây là trà thật hay giả, nhưng bà nội thì khác, bà đã uống trà mấy chục năm, chắc chắn có thể nhận ra được, nếu để bà ấy phân biệt tính thật giả của bánh trà này, thì có khác gì đưa đầu cho người khác chém chứ?
“Vậy sao? Đem tới cho bà nhìn một chút xem.” Bà cụ Tô gia đáp.
Vẻ mặt của Tô Hải Siêu vô cùng bi tráng, giống như sắp phải lên pháp trường vậy, chậm chạp đưa bánh trà cho bà cụ.
Tô Nghênh Hạ muốn tranh công giùm Hàn Tam Thiên, nên vội chạy lại nói: “Tam Thiên có thể nhìn ra được đấy ạ.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của bà cụ Tô gia lộ ra nét không vui, Tô Hải Siêu quả thực muốn đập đầu chết quách cho xong, ngay cả gương mặt của cha mẹ anh ta cũng trở nên trắng bệch rồi, nếu quả thật bánh trà này là hàng giả, bà cụ mất hứng, thì e là sau này khi phân chia tài sản, lợi ích của bọn họ sẽ ít đi một khoản.
Tô Nghênh Hạ liếc Hàn Tam Thiên một cái, nghĩ thầm cuối cùng thì hắn cũng đã làm được chút việc có ích, nếu được bà nội khen ngơi, thì hẳn là sau này bà sẽ đối xử ôn hòa với hắn hơn một chút.
Nhưng lời nói kế tiếp của bà cụ Tô gia lại như tạt một gáo nước lạnh lên đầu Tô Nghênh Hạ:
“Đây là trà thật, tại sao cậu lại muốn bôi nhọ Hải Siêu, hả?” Bà cụ nhìn thẳng Hàn Tam Thiên, chất vấn.
Hàn Tam Thiên sửng sốt, rõ ràng bánh trà này có vấn đề, hắn cũng biết bà cụ là người vô cùng am hiểu về trà, sao có thể không nhìn ra chứ?
Tô Hải Siêu cũng ngây ngẩn cả người, thế mà lại qua mặt được bà nội sao? Chẳng lẽ bà nội tuổi đã cao, già cả mắt mờ?
“Bà nội, bà nhìn kĩ lại mà xem, trà này...”
Hàn Tam Thiên còn muốn giải thích gì đó, nhưng bà cụ lại lạnh giọng, ngắt lời: “Ý của cậu là tôi già mắt mờ, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được? Tôi đã bảo đây là trà thật, thì nó chính là trà thật.”
“Hàn Tam Thiên, bà nội đã nói đây là trà thật, cậu còn lảm nhảm cái gì nữa hả?”
“Mẹ à, mẹ đừng tức giận, vốn dĩ Hàn Tam Thiên là một kẻ không hiểu chuyện, trước mặt mẹ mà còn giả bộ chuyên nghiệp, chẳng biết điều gì cả.”
“Hàn Tam Thiên, cậu còn không mau xin lỗi Hải Siêu đi.”
Hàn Tam Thiên nhìn bà cụ, đột nhiên cười khổ.
Không phải bà ấy nhìn không ra, mà chẳng qua, bà ấy không muốn vạch trần cháu trai của mình mà thôi.
Mà cũng phải thôi, tôi chỉ là người ngoài, trong mắt các người, tôi chỉ là một tên phế vật ở rể, sao có thể vì tôi mà tổn hại mặt mũi Tô Hải Siêu được chứ.
Bốp!
Một cái tát vang dội vang lên.
Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên, tỏ vẻ tức giận: “Em thật thất vọng về anh.”
Trên mặt bỏng rát, bởi vì móng tay Tô Nghênh Hạ quá dài, nên đã để lại trên mặt Hàn Tam Thiên vài vết xước, rướm máu.
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm tay, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Tô Nghênh Hạ rơm rớm nước, hắn lại buông lỏng tay.
Chẳng phải bởi vì mình mà cô mới phải chịu ủy khuất hay sao? Sao có thể tức giận với cô được chứ.
Ba năm qua, hắn phải nhận lấy vô số bêu rếu nhục nhã, còn Tô Nghênh Hạ thì sao, cô có khác gì hắn đâu?
Những khó khăn, trắc trở mà hắn gặp phải, có khác gì tai vạ từ trên trời giáng xuống đôi vai của Tô Nghênh Hạ đâu.
“Thật xin lỗi, do anh nhìn nhầm.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ cảm thấy mặt mũi của mình đều bị Hàn Tam Thiên vứt sạch, hận không thể tìm một cái khe đất để chui xuống, nếu không phải do hắn lắm lời, thì mọi chuyện cũng đâu đến mức xấu hổ như bây giờ.
“Anh xin lỗi em thì có ích gì, anh nên xin lỗi Hải Siêu ấy.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, bước tới trước mặt Tô Hải, cúi đầu: “Thật xin lỗi.”
Tô Hải Siêu cười hả hê, ghé bên tai Hàn Tam Thiên khẽ nói: “Cậu nghĩ là bà nội nhìn không ra sao? Chẳng qua, tôi là cháu trai của bà cụ, còn cậu, chỉ là một tên phế vật ở rể mà thôi, cho dù đây là trà giả đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ bênh vực tôi thôi.”
Tô Hải Siêu cực kỳ đắc ý, từng câu nói lọt vào tai Hàn Tam Thiên đều vô cùng chói tai; nhưng quả thật bà cụ đã đổi trắng thay đen, một mực khẳng định bánh trà này là thật, mà Hàn Tam Thiên cũng không cách nào vạch trần sự thật.
Khúc nhạc đệm nhỏ xíu này cũng không khiến địa vị của Hàn Tam Thiên ở Tô gia trở nên thấp hơn, bởi vì trong mắt của tất cả mọi người, địa vị của một phế vật như hắn chính là thấp nhất rồi.
Chẳng qua, đối với Tô Nghênh Hạ, chuyện này rất khó để tiếp nhận, nhưng thứ khó tiếp nhận không phải là chuyện Hàn Tam Thiên khiến cô mất mặt.
Sau khi Tô Nghênh Hạ bình tĩnh lại, cô mới phát hiện một vấn đề, trà thật hay giả không quan trọng, quan trọng là bà cụ sẽ không bao giờ bênh vực Hàn Tam Thiên, điều này cũng có nghĩa là, dù Hàn Tam Thiên thật sự nhìn ra rằng bánh trà này có vấn đề, dù cho bánh trà này là giả, bà nội cũng sẽ che chở cho Tô Hải Siêu.
Thấm thoắt đã đến thời gian dùng cơm trưa, Tô Nghênh Hạ đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, nói: “Em nợ anh một cái tát, nếu anh muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy lại."
“Chỉ là một bạt tai mà thôi, em cũng phải tính toán rõ ràng như vậy sao?” Hàn Tam Thiên cười khổ nói.
“Em không muốn thiếu nợ anh bất cứ thứ gì, anh cũng biết đó, chúng ta nhất định sẽ ly hôn, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.” Tô Nghênh Hạ nói, sau đó đi về hướng phòng ăn.
Hàn Tam Thiên nhìn bóng lưng của Tô Nghênh, cũng không biết lấy từ đâu ra dũng khí, nói: “Em có muốn anh thay đổi không? Trên đời này, chỉ có em mới có thể làm anh thay đổi mà thôi.”
Tô Nghênh Hạ ngoái đầu lại, mỉm cười thê lương.
“Anh đừng quên thân phận của mình là gì, ở Tô gia này, anh vĩnh viễn không có khả năng được xem trọng, huống chi, anh cũng không phải kiểu người "có tài nhưng không gặp thời"."
Lúc dùng cơm trưa, bàn ăn được phân theo thứ tự thân phận địa vị của từng người trong gia tộc.
Hàn Tam Thiên là thân phận con rể ở rể, nên đương nhiên sẽ bị sắp xếp ngồi ở cái bàn nhỏ nhất, cũng là nơi cách bà cụ Tô gia xa nhất, hơn nữa, những người ngồi cùng bàn với Hàn Tam Thiên đều là người giúp việc và người dọn dẹp vệ sinh của Tô gia.
Đang lúc dùng cơm, bỗng có một người vội vàng hấp tấp chạy vào phòng ăn.
“Bà cố nội, có người đến tặng lễ.” Người nọ nói với bà cụ Tô gia.
Đại thọ của bà cụ Tô gia không hề mời người ngoài đến, đây là quy củ bao năm nay. Huống hồ, ở cái đất Vân Thành này, Tô gia chỉ là một nhị lưu thế gia mà thôi, sẽ không có ai dồn hết tâm trí để lấy lòng bọn họ.
“Là ai vậy?” Bà cụ Tô gia hỏi.
“Nói là, cái gì mà Hàn gia ấy, con cũng không biết, trước kia con chưa từng gặp họ bao giờ.” Người nọ nói.
Hàn gia?
Ở đây, người họ Hàn duy nhất chỉ có mỗi Hàn Tam Thiên, nhưng ngoại trừ Tô Nghênh Hạ thoáng liếc nhìn Hàn Tam Thiên ra, thì những người còn lại không có ai liên tưởng đến mối quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và Hàn gia cả.
--------------------
Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~