Siêu Cấp Cường Giả
Chương 122 : Bốc hơi khỏi nhân gian
Ngày đăng: 01:50 20/04/20
Theo lời của Liễu Nguyệt thì chuyện tình Chu Phúc Thái bị giết chết sẽ mang lại uy hiếp rất lớn cho Tôn Vệ Đông, cứ cho là Tôn Vệ Đông không tin rằng Liễu Nguyệt phái người làm nhưng hắn cũng sẽ bị dọa.
Ở Tôn Vệ Đông xem ra nếu Liễu Nguyệt vì Bùi Đông Lai mà xuống tay với Chu Phúc Thái thì không cam đoan nếu như hắn còn tiếp tục khiêu khích Bùi Đông Lai thì Liễu Nguyệt sẽ ra tay hay không.
Bởi vì lo lắng bản thân mình sẽ giống như Chu Phúc Thái cho nên kể từ khi Hạ Y Na đến thì Tôn Vệ Đông tạm thời bỏ quên chuyện tình đối phó với Bùi Đông Lai mà tính toán đợi sau khi theo đuổi xong Hạ Y Na có chỗ dựa vững chắc thì hắn mới tìm Bùi Đông Lai tính sổ.
Dưới tình hình như vậy, Hạ Y Na chỉ vào Bùi Đông Lai rồi nói với Tôn Vệ Đông:
- Tỷ thích nam nhân như thế.
Đúng là những lời này đã đả kích đến Tôn Vệ Đông.
Dưới ánh mặt trời, Tôn Vệ Đông cảm thấy cho với lúc xx bị liệt dương hay ăn cơm trúng phải con bọ thì khó chịu hơn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Thấy được biểu tình biến hóa của Tôn Vệ Đông, thì Bùi Đông Lai đứng ở bên cạnh chiếc cảm thấy mặc dù Hạ Y Na lấy mình ra làm tấm mộc thì hắn cũng có chút không thoải mái, bất quá hắn lại không để ý đến Tôn Vệ Đông, hắn vẫn không có mở miệng ra.
- Nếu Y Na đã không muốn đi thì để lúc khác cũng được.
Vài giây sau, Tôn Vệ Đông cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong người rồi bày ra một bộ mặt tươi cười so với khóc thì còn khó coi hơn.
Nói xong, không đợi Hạ Y Na trả lời thì Tôn Vệ Đông đã xoay người bỏ đi.
Chẳng qua.
Trước khi đi thì hắn liền hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, giống như là đang cảnh cáo Bùi Đông Lai tốt nhất nên tránh xa Hạ Y Na một tí nếu không thì sẽ chết rất khó coi.
Nhìn thấy được bộ dạng cảnh cáo của Tôn Vệ Đông thì Hạ Y Na cảm thấy có chút hối hận, lúc vừa rồi bản thân mình cao hứng quá nên hoàn toàn không lo lắng sẽ có kết quả như thế này.
Rất hối hận, Hạ Y Na liền đi tới chỗ của Bùi Đông Lai, chuẩn bị làm ra chút gì đó.
Thấy được Tôn Vệ Đông ôm nổi hận rời đi, Hạ Y Na đang đi tới thì Cổ Văn Cảnh đứng bên cạnh Bùi Đông Lai có chút lo lắng, hắn liền liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai, ở Cổ Văn Cảnh xem ra bất thình lình gặp tai bay vạ gió thì đối với Bùi Đông Lai tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cùng với Cổ Văn Cảnh bất đồng, mặc dù Bùi Đông Lai nhận ra hận ý trong ánh mắt của Tôn Vệ Đông nhưng hắn cũng không hề có cử động nào.
Bởi vì hắn biết rõ, nếu như không có chuyện mới vừa rồi thì Tôn Vệ Đông cũng sẽ tiếp tục tìm hắn gây phiền phức.
- Thật có lỗi, Bùi Đông Lai đồng học, vừa rồi ta nhất thời cao hứng nên đã gây ra phiền toái cho ngươi.
Đột nhiên nàng cảm thấy bốn người Bùi Đông Lai rất thú vị.
- Một lời đã định, nửa giờ sau chúng ta sẽ gặp nhau trước cổng trường.
Hạ Y Na liền mở miệng nói.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó nhìn Ngô Vũ Trạch rồi mở miệng:
- Vũ Trạch, còn thất thần gì nữa, mau mở cốp xe ra a.
Ngô Vũ Trạch "Nha" một tiếng, vội vàng mở cốp xe ra, sau đó mấy người Bùi Đông Lai liền đem đồ đạc để vào.
- Bốn vị suất cả, nửa giờ sau trước công trường, không gặp không về.
Chờ cho hai gã bảo tiêu đem đồ cất vào trong ô tô, thì Hạ Y Na liền mỉm cười vẫy vẫy tay, sau đó liền đi lên ô tô rồi rời khỏi.
- Văn Cảnh, lúc nãy ngươi nói có người gây phiền toái cho Đông Lai, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Sau khi Hạ Y Na rời khỏi thì Ngô Vũ Trạch có chút không yên lòng mà hỏi han, tuy rằng hắn không biết bối cảnh của Bùi Đông Lai nhưng ở hắn xem ra người ở Đông Hai nếu dám không để nhân vật có quyền ở Đông Hải Cảnh Bị Khu vào mắt thì cũng không có nhiều lắm.
- Cái tên kia mời Hạ mỹ nữ ăn cơm, Hạ mỹ nữ liền nói không có hứng thú rồi lại nói nam nhân mà nàng yêu thích phải giống như Đông Lai ca đây, nghe được như vậy thì tên kia liền xám xịt bỏ đi, nhưng mà trước khi đi thì không quên dùng ánh mắt để cảnh cáo Đông Lai ca.
Cổ Văn Cảnh nói xong liền nhịn không được mà quay sang nhìn Bùi Đông Lai một cái, lấy hiểu biết của hắn đối với Bùi Đông Lai thì hắn biết rằng không Bùi Đông Lai không phải là một người tùy tiện như vậy. Nếu Bùi Đông Lai đã dám nhận lời mời thì điều đó đại biểu cho việc hắn không úy kị gì đến Tôn Vệ Đông cả, điều này đã làm cho Cổ Văn Cảnh cảm thấy tỏ mò, tò mò vì không biết Bùi Đông Lai còn có bao nhiêu còn bài chưa lật nữa đây.
- Đông Lai, nếu không thì chúng ta cũng đừng nên đi.
Nghe được Cổ Văn Cảnh nói như vậy thì Ngô Vũ Trạch liền lo lắng.
- Không có việc gì.
Bùi Đông Lai cười cười, từ đầu đến cuối hắn cũng không để ý đến việc Tôn Vệ Đông có trả thù hay không.
Binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn.
Nếu như Tôn Vệ Đông thật muốn đến tìm hắn để gây phiền phức thì hắn sẽ không để ý mà lợi dụng những gì học được của Phạm Ba Đặc để làm cho Tôn Vệ Đông bốc hơi khỏi nhân gian.