Siêu Cấp Cường Giả
Chương 158 : Chiến đấu, hết sức căng thẳng!
Ngày đăng: 01:50 20/04/20
- Khuynh Nhan! Khuynh Nhan!
- Lại một lần nữa, lại một lần nữa đi!
Ánh đèn màu ngọc sáng rực trên sân khấu, Mộ Khynh Nhan kết thúc biểu diễn, hiện trường lại một lần nữa sôi trào, khán giả vung cánh tay hô to, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.
- Xin mọi người im lặng một chút.
Mộ Khuynh Nhan lau mồ hôi trên trán, chậm rãi mở miệng.
Thấy Mộ Khuynh Nhan chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình, khán giả liền dừng reo hò, hiện trường lại trở nên yên tĩnh lại, tất cả đều tập trung ánh mắt về phía Mộ Khuynh Nhan.
- Trước kia, đại học Đông Hải có một học sinh bởi vì chuyện tôi bị bắt cóc mà mất mạng, ta cảm giác vô cùng đau lòng cùng tự trách, tôi không cách nào có thể làm cho cậu ấy sống lại, tôi chỉ có thể sử dụng tiếng ca để cầu chúc cho cậu ấu trên thiên đường được hạnh phúc.
Trong ánh mắt của người xem toàn trường, Mộ Khuynh Nhan mở miệng, vẻ mặt của nàng vô cùng thành khẩn, giọng nói tràn đầy ý tứ tự trách.
- Khuynh Nhan, không ai trách cô cả!
Lời nói của Mộ Khuynh Nhan vừa xong, ở dưới một nữ sinh cảm động đến lệ rơi đầy mặt hô lớn.
- Đây không phải là lỗi của cô, cô không nên tự trách!
Nữ sinh kia vừa thốt lên, những người khác cũng rối rít phụ họa theo.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người.
Bên tai vang lên lời an úi của khán giả, Mộ Khuynh Nhan vành mắt nóng lên, nàng nhẹ nhàng lau sạch một chút nước mắt trên khóe mắt, sau đó lại dùng một loại ngữ khí phức tạp nói:
- Trừ việc đó ra, tôi tới nơi này cũng bởi vì để cảm tạ một người.
Cảm tạ người nào?
Là ai vậy?
Nghe được lời nói của Mộ Khuynh Nhan, phần lớn mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
- Trong lúc tôi đang tuyệt vọng, thì người kia đã làm cho tôi có cảm giác đi từ địa ngục lên thiên đường.
Vừa nói, trong đầu Mộ Khuynh Nhan vừa hiện lên hình ảnh Bùi Đông Lai giống như chiến thần xuất hiện giải cứu cho nàng, giọng nói bất tri bất giác phát sinh biến hóa.
- Tôi không biết giờ này người ấy có ở đây hay không nhưng tôi muốn một lần nữa cảm ơn cậu ấy, cảm ơn cậu Bùi Đông Lai.
Bên tai Bùi Đông Lai vang lên tiếng nói của Mộ Khuynh Nhan, khán giả bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ từng nghe nói Bùi Đông Lai ép buộc bọn bắt cóc phải thả Mộ Khuynh Nhan!
- Con mẹ nó! Tên Bùi Đông Lai này cũng thật tốt số, lại có thể khiến cho Mộ Khuynh Nhan tự mình chạy đến trường chúng ta nói cảm ơn.
- Không sai nếu biết trước như vậy, hôm đó ta cũng….
Biết được Mộ Khuynh Nhan là vì Bùi Đông lai mà tới, toàn trường nóng hẳn lên, trong đó phần lớn là nam sinh thầm đem Mộ Khuynh Nhan trở thành thần tượng trong lòng mình lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tỵ.
Cùng so sánh với nhưng học sinh kia mà nói thì Hà Hoa giống như chó nhà có tang đang cúp đuôi chạy đi ở phía sau sân khấu thì giống như bị sét đánh đứng chết lặng tại chỗ.
- Nàng đi đại học Đông Hải làm cái gì?
- Căn cứ vào thông tin của chúng ta, Mộ Khuynh Nhan đi đại học Đông Hải tham gia bữa tiệc đón người mới gia nhập mỗi năm một lần của đại học Đông Hải, lên sân khấu biểu diễn một ca khúc.
Nam tử lạnh lùng hồi báo tới đây lại do dự một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa….
- Hơn nữa cái gì?
Phương Thế Vinh sắc mặt trở lên cực kỳ âm trầm, Mộ Khuynh Nhan cự tuyệt hắn để đi tham gia bữa tiệc đón người mới chó má, quả thực không để mặt mũi hắn vào đâu.
- Hơn nữa căn cứ vào tin tức điều tra đưuọc, sở dĩ Mộ Khuynh Nhan đi đại học Đông Hải tham gia bữa tiệc này chủ yếu có hai nguyên nhân.
Nam tử lạnh lùng trầm giọng nói:
- Thứ nhất là bởi vì lúc nàng bị bắt cóc đã dẫn đến cái chết của một gã học sinh đại học Đông Hải, nàng lòng thấy hối hận, cố gắng dùng ca khúc để chúc phúc cho gã học sinh kia.
- Còn nguyên nhân thứ hai.
Đôit mắt Phương Thế Vinh hiện lên vẻ tức giận.
- Ngày đó Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc có một học sinh tham gia ép buộc bọn bắt cóc thả Mộ Khuynh Nhan, Mộ Khuynh Nhan sau khi biểu diễn nói rõ nguyên nhân nàng đến đại học Đông Hải là muốn cảm tạ học sinh kia.
- Mẹ kiếp chó mèo ở nơi nào dám làm hỏng đại sự của lão tử?
Biết được Mộ Khuynh Nhan vì muốn cảm tạ một sinh viên mà cự tuyệt lời mời ăn tối của mình, Phương Thế Vinh tức giận trong lòng hoàn toàn bộc phát, giọng nói lạnh như băng khiến người ta sởn tóc gáy:
- Nói với người của ta, lập tức đánh gãy chân chó của tên tiểu tạp chủng đó.
- Dạ, Phương thiếu.
Nam tử lạnh lùng gật đầu đồng ý nhưng trong lòng quyết định đem tên tiểu tử không biết sống chết kia ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.
Hắn xem ra chỉ có như vậy mới có thể làm cho Phương Thế Vinh nguôi giận đồng thời lấy lòng Phương Thế Vinh.
Thấy nam tử lạnh lùng đáp ứng, Phương Thế Vinh không có nói nhảm mà hừ lạnh một tiếng xuống xe, nam tử lạnh lùng không dám chậm trễ, theo sát phía sau.
Mười lăm phút sau.
Khi Phương Thế Vinh đến chỗ chủ một tiệm tạp hóa nổi tiếng, Bùi Đông Lai cũng lái chiếc Audi 4L đến miếu Thành Hoàng.
Phương thiếu của Hàng Châu.
Thiếu niên của Bùi Gia.
Không hẹn mà gặp.
Chiến đấu, hết sức căng thẳng!