Siêu Cấp Cường Giả

Chương 159 : Quỳ xuống cho tao!

Ngày đăng: 01:50 20/04/20


- Đến Đông Hải không đi miếu Hoàng Thành coi như chưa tới Đông Hải.



Đây là câu nói dân gian lưu truyền, tạm thời không đề cập đến những lời này khoa trương hay là không, ít nhất cũng chứng minh được sư phồn hoa của.Miếu Hoàng Thành ở Đông Hải



Miếu Hoàng Thành có lịch sử lâu đời hàng năm cũng sẽ hấp dẫn khá nhiều khách du lịch tới ngắm cảnh đồ ăn vặt cũng ăn theo miếu Hoàng Thành mà nổi tiếng cả nước, tọa lạc trong khu đô thị phồn hoa của miếu Hoàng Thành, càng giống như một lão giả trăm tuổi, lẳng lặng ngắm nhìn hưng suy bách biến của Đông Hải.



Lúc Bùi Đông Lai dừng chiếc Audi 4L lại thì Mộ Khuynh Nhan cũng một lần nữa đeo chiếc kính đen lên, hơn nưa còn đội trên đầu một chiếc mũ quả thực rất có hiệu quả ngụy trang.



- Đi thôi.



Sau khi ngụy trang xong, Mộ Khuynh Nhan cười với Bùi Đông Lai đang mở trừng hai mắt, sau đó đẩy cửa xe ra, dẫn đầu đi xuống.



Miếu Thành Hoàng ban đêm đèn đuốc sáng trưng nhìn rõ khắp nơi đều là bóng người.



- Chúng ta đến bên kia à?



Nhìn đám người đông nghìn nghịt, Bùi Đông Lai không nhịn được hướng tới Mộ Khuynh Nhan hỏi, hắc mặc dù có thể nhớ được bản đồ Đông Hải nhưng không biết được nhà hàng nào ăn ngon ở miếu Đông Hải.



- Anh không biết chỗ nào có tiệm ăn ngon ở đây à.



Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan có chút nghi ngờ, nàng thấy Bùi Đông Lai biết đường đi tới Miếu Thành Hoàng, hẳn là đã tới nơi này, vậy mà không biết tiệm nào ăn ngon nhất sao?



- Không biết.



Bùi Đông Lai gật đầu cười khổ:



- Đây là lần đầu tiên đến đây.



- Lần đầu tiên tới đây?



Đôi mắt giấu sau cặp kính đen của Mộ Khuynh Nhan mở lớn kinh ngạc:



- Vậy làm sao anh biết đường tới đây?



- À thì lúc không có việc gì làm, nên tôi nghiên cứu qua bản đồ Đông Hải.



Bùi Đông Lai thành thật nói.



- Nghiên cứu bản đồ?



Mộ Khuynh Nhan không khỏi bị Bùi Đông Lai chọc cười, sau đó trêu ghẹo nói:



- Vậy anh đã nghiên cứu qua bản đồ Hương Cảng rồi sao?



- Ừ



Bùi Đông Lai cười cười



- Không riêng gì Hương Cảng, Yên Kinh cũng đã nghiên cứu qua.



"Ách..."



Nghe lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan cả kinh há to miệng phảng phất như muốn hỏi, không có chuyện gì anh nghiên cứu bản đồ làm gì.



Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hắn nghiên cứu ba bản đồ này là bởi vì hắn biết ba thành thị này ở Trung Quốc có ý nghĩa như thế nào, đối với hắn trong tương lai có tác dụng rất lớn.



Mặc dù nhìn ra trên mặt Mộ Khuynh Nhan hiện rõ nghi ngừ cùng tò mò nhưng Bùi Đông Lai cũng không có giải thích mà cười cười nói:



- Nhìn dáng vẻ của cô chắc đối với nơi này rất qun thuộc, cô dẫn đường đi.
Trong khi Bùi Đông Lai đang nhìn chăm chú, Phương Thế Vinh đã đi tới trước bàn của Bùi Đông Lai cung Mộ Khuynh Nhan, hoàn toàn không có thấy Bùi Đông Lai mà là si mê ngắm nhìn hai cái đùi đẹp của Mộ Khuynh Nhan, hân không được lập tức vén quần lên để thưởng thức phong cảnh bên dưới.



Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Thế Vinh, Mộ Khuynh Nhan ngẳng đầu lên, khi thấy người mở miệng là Phương Thế Vinh nàng không khỏi sững sờ tại chỗ.



- Mỹ nữ, cô không cần phải sợ, ta không có ác ý với cô, chỉ là muốn cùng cô kết bạn mà thôi.



Phương Thế Vinh cho rằng Mộ Khuynh Nhan bị dọa sợ liền lộ ra một nụ cười mà hắn tự cảm thấy là rất mê người sau đó chủ động ngồi bên cạnh Mộ Khuynh Nhan, quay đầu nhìn Bùi Đông Lai giống như từ trên cao nhìn xuống:



- Hài tử, mỹ nữ như vậy mày không xứng, nên thức thời, chớ làm mất hứng vị mỹ nữ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Xứng hay không xứng, nuôi được hay không, không đến phiên mày quan tâm.



Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản không có gì khác lạ, chỉ là ánh mắt hơi híp lại.



- Không phải ai cũng có thể ở trước mặt mỹ nữ để làm anh hùng, hài tử ngươi không có tư cách.



Thấy Bùi Đông Lai không "thức thời" nụ cười của Phương Thế Vinh từ từ trở lên lạnh, ý uy hiếp không cần phải nói cũng biết.



- Cho mày ba giây đồng hồ, cút được bao xa thì cút ngay!



Dưới ánh đèn Bùi Đông Lai cười cười ánh mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.



- Mày…mày nói gì?



Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh chẳng qua là cảm thấy lỗ tai của mình xuất hiện vẫn đề!



Hắn không thể tin được, cũng không thể nào tin được tên thanh niên mặc quần áo rẻ tiền trước mắt mình lại nói chuyện cuồng vọng như vậy!



- Lời của tao chưa bao giờ nói lại lần thứ hai.



Bùi Đông Lai vừa nói vừ nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái ý bảo Mộ Khuynh Nha không phải sợ.



Mộ Khuynh Nhan sau khi nhìn Phương Thế Vinh một cái vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, lúc này thấy ánh mắt Bùi Đông Lai quét như là ở trong mộng mới tỉnh, hé miệng đang muốn nói gì lại thấy nam tử lạnh lùng bên cạnh Phương Thế Vinh tiến tới chỗ Bùi Đông Lai xòe bàn tay to lơn chuẩn bị chụp xuống.



Bùi Đông Lai không né tránh, chẳng qua là lúc nam tử lạnh lùng sắp bắt được cổ áo của hắn, tay phải hắn đột nhiên xuất ra.



" Vù"



Tay phải Bùi Đông Lai hóa thành mị ảnh, chỉ nghe thấy tiếng gió đã nắm ở cổ tay của nam tử lạnh lùng.



Nam tử lạnh lùng cả kinh, cố gắng rút tay ra, kết quả phát hiện cổ tay mình giống như bị một chiếc kìm kẹp chặt không thể động đậy được.



- Chó phải biết khi nào nên sủa.



Nam tử lạnh lùng giãy giụa cổ tay đồng thời Bùi Đông Lai chậm rãi đứng lên:



- Chủ nhân của mày còn chưa có lên tiếng thì mày gấp cái gì.



- Quỳ xuống cho tao!



" Rắc"



Sau khi Bùi Đông Lai quát lạnh một tiếng, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, cổ tay nam tử lạnh lùng trong nháy mắt bị gãy lìa, thân thể cũng bị cong lên.



" Bịch!"



Một tiếng trầm muộn vang lên, nam tử lạnh lùng quỳ rạp xuống đất như một con chó Trung cẩu.