Siêu Cấp Cường Giả

Chương 179 : Một trận chiến, định tương lai ( 7 )

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Bóng đêm dần trôi, gió đêm phe phẩy, trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Quý Hồng bưng một ly rượu đỏ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ý cười trên mặt càng đậm.



Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quý Hồng thì ở một bên, Mạc Nhận và Tạ Hoa 2 người đều rất rõ, qua đêm nay, giang sơn hắc đạo của Đông Hải sẽ thuộc về Quý Hồng, băng hỏa lưỡng trọng thiên cũng sẽ biến mất kể từ đây. Chỉ còn lại một hỏa mỹ nhân lưu lại ở Đông Hải này.



" Reng….Reng"



Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, đánh vỡ không khí im lặng trong ô-tô.



Quý Hồng thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm rượu rồi sau đó mỉm cười nhận điện thoại.



- Lão bản, dường như là toàn bộ cảnh sát đã xuất động, trong đó bao gồm cả đặc công. Không ít huynh đệ của chúng ta đã bị bắt, người xem, còn muốn gây ra náo loạn, hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát hay không?



Sau khi điện thoại được chuyển, thì giọng nói của tên thủ hạ vang lên.



- Hẳn là người của Phương Chấn đã động thủ, các ngươi có thể dừng lại.



Quý Hồng cười, nói.



Đối với Quý Hồng mà nói, sỡ dĩ nàng để cho thủ hạ của mình gây ra động tĩnh lớn như vậy thì muốn thu hút cảnh sát, để cho người của Phương Chấn có thể thuận lợi thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch. Sau đó rồi rút lui khỏi Đông Hải, khiến cho cảnh sát vô kế khả thi.



Còn về phần những tên bị cảnh sát mang đi thì Quý Hồng cũng không để ý.



Trong bàn cờ, luôn luôn phải có binh sỹ hy sinh, đối với Quý Hồng mà nói thì những tên này ngay cả tư cách làm binh sỹ cũng không có.



- Vâng, lão bản.



Đầu bên kia điện thoại, tên thủ hạ liền vội vàng lĩnh mệnh.



Quý Hồng không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bấm điện thoại của Phương Chấn, dùng một ngữ khí như cũ, hỏi:



- Phương Chấn, người của ông hành động chưa? Người của ta đã không đợi kịp nữa rồi….



- Ta mới nhận được tin của thủ hạ, người của ta vẫn dựa theo kế hoạch như cũ mà hành đông.



Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Phương Chấn bị Bùi Đông Lai uy hiếp cho nên hành đành phải đưa ra câu trả lời thuyết phục.



Bên tai vang lên lời nói Phương Chấn, nụ cười của Quý Hồng càng thêm quyến rũ:



- Phương lão đại, vì muốn chào đón thắng lợi của chúng ta, giọng nói của ông hẳn là cần phải hưng phấn, cao hứng lên một ít, chứ đừng nên nghiêm túc giống như bây giờ.



- Quý lão đại không quên ước định giữa chúng ta là tốt rồi.



Phương Chấn trầm mặc sau một lúc lâu, dựa vào hình dáng của miệng khi phát âm của Bùi Đông Lai mà hắn liền trả lời một câu chắc chắn.



- Yên tâm, phần của ông cũng không ít đâu.



Quý Hồng cười cười, nói:




"Bá!"



Nghe được giọng nói của Liễu Nguyệt thì 4 người Quý Hồng liền ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Liễu Nguyệt âm trầm, đang đi lại đây. Trừ Liễu Nguyệt ra thì bên cạnh nàng còn mấy tên cổ đông ủng hộ nàng nữa.



Thời gian chậm dần, hình ảnh nhưng đứng lại.



Thấy mấy tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt thì bất kể là Mạc Nhận, Tạ Hoa hay là người có tâm lý mạnh như Quý Hồng cũng đều sững sờ ngay tại chỗ



Nếu không phải tiếng bước chân của đám người Liễu Nguyệt vang lên, thì bọn hắn hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề!



Bởi vì lúc nãy, Phương Chấn đã nói cho Quý Hồng biết rằng đám người này đã bị Phương Chấn xử lý.



Mà hiện giờ, những tên này chẳng những còn sống nhăn răng ra, hơn nữa đều đi sau Liễu Nguyệt.



Những tên này không phải là bị thủ hạ của Phương Chấn xử lý rồi sao?



Bọn hắn làm sao có thể còn sống?



Dưới ánh đền, 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa đều trợn tròn há hốc mồm.



Cùng lúc đó, một nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn trong cơ thể bọn hắn.



Bọn hắn đều đem tất cả tiền cược đặt ở trên người Quý Hồng, nếu Quý Hồng thua trận này thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được kết quả của bọn hắn.



Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Quý Hồng cũng bị biến hóa bất thình lình này làm trở tay không kịp.



Chẳng lẽ Phương Chấn hai mặt, sau lưng đâm ta một nhát ư?



Lý trí nói cho Quý Hồng biết, nàng bị Phương Chấn đùa giỡn.



- Quý cổ đông, thoạt nhìn thì sắc mặt của cô cũng không được tốt a.



Không đợi Quý Hồng nghĩ tiếp, Liễu Nguyệt dừng bước cách xa Quý Hồng 10 thước, vẻ mặt nở ra nụ cười lạnh như băng:



- Việc này thì cô có vui mừng không?



Vui mừng?



Trong phúc chốc, Quý Hồng liền cảm giác bản thân mình thất bại.



Nàng chỉ cảm giác được mình đã bị tát một tát vào mặt.



Không vang.



Nhưng lại rất đau.