Siêu Cấp Cường Giả

Chương 19 : Người đàn bà chanh chua chửi mắng, chú hề nhảy múa

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa mọc lên thì Bùi Đông Lai đang lau chùi mồ hôi, từ trong rừng cây đi ra.



Đây là lần gần nhất trong vòng một năm nay, lần đầu tiên hắn rời khỏi giường để luyện công khi chưa đến 5h sáng. Sau khi rời giường thì hắn một mình đi vào rừng cây ở bên trong trường, giống như yêu cầu của Bùi Vũ Phu trước đây vẫn đứng tấn trong vòng một giờ rồi sau đó lại chạy vài vòng, cho đến khi toàn thân đầy mồ hôi thì hắn mới đi ra.



Khi Bùi Đông Lai trở lại ký túc xá thì toàn bộ học sinh đã rời giường, trong đó một số ít có thành tích học tập kém thì vẻ mặt lại có chút khẩn trương.



Bởi vì, căn cứ vào an bài của nhà trường, lúc 8h sáng hôm nay sẽ triển khai gia trưởng hội cho tất cả các lớp 12, đến lúc đó toàn bộ học sinh cùng với người nhà phải có mặt tại hội trường để tham gia.



Đối với những học sinh có thành tích kém thì không thể nghi ngờ được, đây quả lf một chuyện bi thảm a.



Nhưng mà.



Khi bọn chúng nhìn thấy được bộ dạng bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì dường như bọn chúng cũng nhiễm theo, nguyên bản một đám người ủ rũ bổng trở bình tĩnh lại.



Dù sao, bọn hắn cũng biết được vào cuộc thi thử vừa rồi thì Bùi Đông Lai chỉ đạt được 280 điểm, lần gia trưởng hội lần này quả thật là một tai họa đối với hắn.



Bùi Đông Lai đối mặt với tai họa mà còn có thể thản nhiên như vậy, tự nhiên bọn hắn cũng cần phải kiên cường một chút.



Tắm rửa sạch sẽ xong, Bùi Đông Lai liền mặc đồng phục rồi đi về cổng trường.



Trong sân trường, có vài người nông dân đi xe lửa đến đây ngoài ra cũng có phụ huynh lái xe đưa con mình tới.



Đối diện cổng trường học, Bùi Vũ Phu sớm đã lái chiếc xe taxi cũ nát kia tới.



Mắt thấy Bùi Đông Lai đang đi ra thì Bùi Vũ Phu liền vứt điếu thuốc đang hút, nở ra nụ cười ngây ngô đi lên đón Bùi Đông Lai.



- Qua tử ngốc, ta đã nói là 7h50 rồi hãy đến, làm sao ngươi lại tới sớm như thế?



Thấy khuôn mặt tươi cười ngây ngô kia của Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai liền dở khóc dở cười nói:



- Chẳng lẽ ngươi sợ không đủ mất mặt rồi sao?



Bùi Vũ Phu vẫn cứ cười như cũ cũng không nói gì.



- Haizz, ta nghĩ da mặt của ta cũng đã dày rồi thì ra của người còn dày hơn ta a, quả thực là sư phụ của ta rồi.



Bùi Đông Lai cười mắng một câu, sau đó lại dìu cánh tay của Bùi Vũ Phu cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh, vẫn thẳng lưng đi vào trường học.



- Tin.. Tin.


- Nhưng mà cái gì?



Trương Vân hỏi.



- Mẹ, người cũng không biết rằng tên kia đã từng viết thư tình cho con.



Cố Mỹ Mỹ làm ra một bộ dạng vô tôi nói:



- Con đã uyển chuyển từ chối hắn, nói cho hắn biết chúng ta đang là học sinh thì nên lấy việc học tập là chính. Kết quả là hắn không thể đứng dậy nổi, haizz mẹ à, kỳ thật là con cũng không muốn làm tổn thương hắn, thậm chí con cũng đã nhiều lần cổ vũ hắn nhưng mà hắn vẫn cứ y như cũ, cũng không thay đổi gì cả, con cũng không còn biện pháp nào.



- Thì ra là thế, vậy cũng không nên trách hắn.



Trương Vân không hề nghi ngờ lời nói của Cố Mỹ Mỹ.



Cố Mỹ Mỹ gật đầu cười cười nhưng mà cười đến mức có chút chột dạ.



Cùng lúc đó.



Phía ngoài cổng trường, trong một chiếc Linconln Nạp Lan Trường Sinh đang cầm cái tẩu thuốc, trầm mặc không nói gì.



Bên cạnh hắn, Nạp Lan Ngũ Khải đang dựa theo chỉ thị của hắn, bấm số điện thoại của Trịnh Kim Sơn.



- Ngũ gia.



Điện thoại rất nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia liền truyền ra giọng nói cung kính của Trịnh Kim Sơn, trong lòng hắn cũng đang âm thầm suy đoán nguyên nhân mà Nạp Lan Ngũ Khải gọi điện cho mình.



- Nhị ca của ta muốn ngươi.



Nạp Lan Ngũ Khải chậm rãi nói.



Nạp Lan Vương gia muốn gặp mình?



Nạp Lan Vương gia muốn gặp mình?



Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Kim Sơn đang nằm bên cạnh một mỹ nữ, nghe được lời nói của Nạp Lan Ngũ Khải thì liền trợn tròn mắt.



- Dùng tốc độ nhanh nhất cút khỏi Trầm Thành cho ta.



Dường như Nạp Lan Ngũ Khải có thể đoán được lúc này trong lòng Trịnh Kim Sơn hưng phấn đến cỡ nào, hắn liền thấp giọng hét lớn lên một tiếng.