Siêu Cấp Cường Giả

Chương 20 : Không thể nhịn nữa thì không cần nhịn

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Lúc 7h55" bên trong hội trường đã chật kín, đa phần là các phụ huynh cùng các học sinh ngồi đợi cuộc họp bắt đầu.



Phía trên hội trường có đặt một dãy bàn trên mỗi bàn đều có đặt một tấm thẻ, trên mỗi tấm thẻ đều có viết tên.



Dựa vào sự an bài của nhà trường thì lần họp gia trưởng hội này là do phó hiệu trưởng chủ trì, các giáo viên chủ nhiệm cùng với các tổ trưởng của lớp 12 đều phải có mặt.



Bởi vì vẫn chưa đến 8h cho nên các lãnh đạo cùng giáo viên chủ nhiệm các lớp đều chưa có mặt, trong hội trường vang lên những lời tranh cãi ầm ĩ, không ít những học sinh có thành tích kém đang bị cha mẹ của mình khiển trách.



Cũng không ít học sinh có thành tích tốt đang nói chuyện cùng với cha mẹ của mình, đang bàn về tương lai của con mình, làm sao có thể thi được vào trường Đại Học có chất lượng cao.



Không ít học sinh bị mắng liền nhìn về phía cha con của Bùi Đông Lai.



Bọn hắn hiểu rõ rằng thành tích thi thử lần trước của Bùi Đông Lai là xếp thứ nhất từ dưới đếm lên trong cả khối 12.



Bọn hắn xem ra thành tích của mình còn tốt hơn Bùi Đông Lai mà vẫn còn bị quở mắng như vậy thì có thể khẳng định là Bùi Đông Lai sẽ thảm bại hơn bọn hắn. Bọn hắn muốn thông qua phương pháp so sánh để làm giảm bớt buồn bực ở trong lòng.



Bất đồng với đám học sinh có thành tích kém kia, một ít học sinh đã kéo kéo cánh tay của cha mẹ mình rồi chỉ trỏ vào Bùi Đông Lai nói rằng thành tích của Bùi Đông Lai là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong cả khối 12 này.



Dưới tình hình như vậy thì cha con của Bùi Đông Lai đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong cả hội trường này.



- Thật không biết tại sao trường học lại có thể cho một tên học sinh rác rưởi này tiến vào học được.



Lý Kim Hoa biết được thành tích của Bùi Đông Lai thì không nhịn được mà mắng một câu.



Trịnh Phi nghe xong thì cười.



Tiếc là cha con Bùi Đông Lai cũng không thấy được nụ cười trên khuôn mặt của hắn.



- Qua tử, có thể chịu đựng mà ngồi ở đây được không?



Mắt thấy không ít học sinh cùng cha mẹ bọn họ đang giễu cợt mình, Bùi Đông Lai cười khổ trêu.



Bùi Vũ Phu chỉ cười nhẹ, xòe bàn tay ra vuốt ve nhẹ vào đầu của Bùi Đông Lai, ôn nhu nói:



- Ngươi có thể chịu đựng được cả một năm, ta chỉ chịu đựng cho đến trưa thôi, như thế thì có tính là gì.



- Qua tử, kỳ thật… ta không cũng không muốn như vậy.


Dưới ánh đèn, lúc trước vẻ mặt của Cố Mỹ Mỹ còn tỏ ra vẻ vui sướng khi thấy người khắc gặp họa nhưng lúc này sắc mặt của nàng lại trở nên trắng bệch, thân thể cũng run lên.



- Ngươi nói cái gì?



Nhìn thấy nữ nhi của mình bị " Vu hãm " Trương Vân liền tức giận đến mức mặt không còn chút máu, nàng liền đứng lên vẻ mặt bực mình nhìn vào Bùi Đông Lai.



- Bùi Đông Lai, mẹ nó, ngươi… ngươi không nên ngậm máu phun người.



Trịnh Phi liền đứng lên mắng ra một câu nói tục.



- Bùi... Bùi Đông Lai, ngươi nói hưu nói vượn!



Cố Mỹ Mỹ cũng đứng lên giống như là một người điên hét lên:



- Ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Cố Mỹ Mỹ ta sẽ biểu lộ đối với ngươi sao, ngươi không biết rằng đây là một chuyện tức cười sao?



- Đúng a, Bùi Đông Lai ngươi hãy tự lấy nước tiểu mà soi mặt của mình đi, ngươi tính ra là thứ đồ chơi gì mà để cho Cố Mỹ Mỹ thích ngươi? Hơn nữa lại còn thổ lộ cùng ngươi?



Cố Mỹ Mỹ vừa nói xong thì ngay lập tức đám chó săn của Trịnh Phi liền lập tức phụ họa theo.



Bọn họ mở miệng là cho tình thế trở nên thay đổi, Bùi Đông Lai liền trở nên bị động.



Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người trong hội trường đều tin tưởng lời nói của Cố Mỹ Mỹ đồng thời cũng cho rằng Bùi Đông Lai thật sự hơi quá đáng.



Thấy một màn như vậy thì Cố Mỹ Mỹ cũng âm thâm thở dài đồng thời lại cười lạnh nhìn Bùi Đông Lai giống như đang muốn nói: " Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ngươi tưởng những gì ngươi nói sẽ khiến mọi người tin sao? Ngươi cũng quá ngây thơ đi!



Đối mặt với tất cả mọi chuyện này thì Bùi Đông Lai cũng tỏ ra vẻ bình tĩnh.



Thấy được biểu hiện của con tra mình, Bùi Vũ Phu cũng không hé răng vẫn để cho Bùi Đông Lai tự xử lý mọi chuyện.



- Cố Mỹ Mỹ, ta xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy zú xệ chưa thấy kinh hồn, ngươi đã không biết xấu hổ thì ta đây cũng thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.



Không biết qua bao lâu, không khí trong hội trường dần dần yên tĩnh trở lại, đối mặt với những ánh mắt xem thường của mọi người thì Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:



- Ngươi hẳn là chưa quên bức thư ngươi đã từng viết cho ta, có đúng không?



Nói xong thì Bùi Đông Lai liền lấy từ trong túi áo ra một phong thư màu trắng, từ từ giơ lên.