Siêu Cấp Cường Giả

Chương 235 : Chuyện gì nên đến thì sẽ đến

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Lúc Bùi Đông Lai trở lại phòng 108 thì Trang Bích Phàm đã nằm ngủ như lợn ở trên giường, mà Cổ Văn Cảnh thì đang đọc sách, còn về phần Ngô Vũ Trạch thì hắn đang nhắn tin với Tô Thị Vận.



" Két"



Nghe được tiếng mở cửa, Cổ Văn Cảnh cùng Ngô Vũ Trạch liền quay đầu ra nhìn thì thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở trước cửa phòng.



- Đông Lai, cơ hội tốt thế này mà chú không đi ra thuê phòng cùng với Hạ mỹ nữ sao?



Thấy Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch liền ngồi dậy, cười nói:



- Chỉ cần 2 người ngồi nói nhảm một chút, sau đó đóng cửa lại, đại chiến một hồi, hết thảy mọi chuyện sẽ như nước chảy a.



- Cút.



Bùi Đông Lai tức giận mắng một câu, sau đó nhìn thoáng qua Trang Bích Phàm đang ngủ say trên giường, nói:



- Bích Phàm dị ứng với rượu, lần sau đừng để hắn uống nhiều.



- Ai có thể ngăn được hắn uống?



Ngô Vũ Trạch cười nói, nhưng trong lòng hắn hiểu được hơn phân nữa là Bùi Đông Lai từ chối Hạ Y Na nếu không lấy tình cảm của Hạ Y Na đối với Bùi Đông Lai, chỉ cần Bùi Đông Lai muốn thì Hạ Y Na liền… chuyện abc, xyz cũng sẽ vô cùng đơn giản.



Nghe được Ngô Vũ Trạch nói thế, Bùi Đông Lai cũng biết những lời Ngô Vũ Trạch nói là sự thật cho nên hắn chỉ cười khổ một tiếng.



- Đông Lai, không có sao chứ?



Cùng với Ngô Vũ Trạch có chút bất đồng, Cổ Văn Cảnh cũng không biết sự kiện ở Hàng Hồ tuy rằng hắn cảm giác được Bùi Đông Lai không có việc gì nhưng từ miệng của Hạ Y Na thì hắn biết được thân phận thật sự của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào cho nên hắn vẫn có chút lo lắng.



- Không sao.



Cảm nhận được Cổ Văn Cảnh quan tâm mình, trong lòng Bùi Đông Lai liền cảm thấy ấm áp, lắc đầu cười nói.



- Không sao là tốt rồi.



Cổ Văn Cảnh cười cười, sau đó lại do dự một chút, nói:



- Nếu có chuyện gì thì cứ mở miệng, nhất là bên ông nội, nếu chú không tiện thì cứ để ka nói.



- Lão hiệu trưởng đã sắp xếp nhiệm vụ cho ka rồi.



Bùi Đông Lai cười nói:



- Văn Cảnh, nếu không thì chú đi làm cái giả thuyết mô hình Kinh Tế kia đi?



- Ka không biến thái như chú.



Cổ Văn Cảnh cười mắng một câu, ở hắn xem ra về phương diện Kinh Tế thì Bùi Đông Lai quả thực rất biến thái, trừ cái đó ra thì năng lực lĩnh ngộ cùng khả năng học tập của hắn khiến cho người ta phải ganh tỵ.



Lời nói của Cổ Văn Cảnh khiến Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Liền đi tới trước bàn chuẩn bị thức đêm để nghiên cứu mô hình Kinh Tế này.




- Nhớ rõ, tỷ đã từng nói sau này tỷ không hy vọng có một ngày ta có tên trong danh sách truy bắt của tỷ.



- Vậy thì cậu đã làm như thế nào?



Trần Anh cao giọng, giọng nói mang theo vài phần tức giận.



Bùi Đông Lai không phản bác được.



Hắn biết rõ, Trần Anh đã tìm hắn thì tự nhiên nàng đã biết được mọi chuyện.



- Đông Lai, nói cho tỷ biết, chuyện ở Hàng Hồ có phải là do cậu làm không?



Trần Anh thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, hỏi:



- Cha con Phương Chấn hẳn là chết trong tay cậu phải không?



- Vâng.



Bùi Đông Lai không có giấu diếm, mà là thừa nhận.



"Bá!"



Mặc dù là Trần Anh đoán được cha con Phương Chấn chết ở trong tay của Bùi Đông Lai nhưng nghe chính miệng Bùi Đông Lai thừa nhận thì nàng càng thêm tức giận:



- Ngoài ra, theo ta biết được gần tỷ Quý Hồng có qua lại với cậu, nếu ta đoán không sai, hiện giờ nàng ta đã hợp tác với cậu rồi, đúng không?



- Nàng đã làm việc cho ta.



Bùi Đông Lai khổ sở nói.



- Làm việc cho cậu?



Bởi vì không dùng hệ thống tình báo của Long Nhan nên Trần Anh còn chưa biết Bùi Đông Lai là con của Bùi Vũ Phu cho nên khi nghe Bùi Đông Lai nói Quý Hồng làm việc cho hắn thì nàng liền giật mình.



Nhưng mà.



Trần Anh cũng không suy nghĩ vì sao Quý Hồng lại làm việc cho Bùi Đông Lai, nàng cười lạnh:



- Hắc, nguyên bản ta còn lo lắng cậu sẽ gia nhập Đông Nguyệt bang, lại không ngờ tiền đồ của cậu lại cao hơn so với tưởng tượng của ta, chẳng những tiêu diệt Phương gia còn khiến cho Quý Hồng phải khuất phục, làm việc cho cậu. Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a!



Chuyện gì tới có muốn ngăn cản cũng vẫn tới.



Nghe Trần Anh nói thế, trong lòng Bùi Đông Lai liền thở dài.