Siêu Cấp Cường Giả

Chương 242 : Trước cơn bão táp

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Chuyện của Trần Anh, Bùi Đông Lai cũng không biết rõ.



Bởi vì sáng mai phải cùng Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi đến Giang Ninh bái tế Đông Phương Thần cho nên sau khi học xong ở trường hắn liền lái chiếc Audi a4 trở lại biệt thự Đàn Cung.



Lúc Bùi Đông Lai trở về khu biệt thự Đàn Cung thì sắc trở đã tối, cả khu biệt thự trở nên vắng vẻ, chỉ có vài tòa biệt thự lên đèn, trong đó có biệt thự của Liễu Nguyệt.



Trong biệt thự, người được xưng là Độc Mân Côi Liễu Nguyệt không lộ ra bộ dạng cường thể, ngược lại vẻ mặt nàng có chút kém cỏi, trong đôi mắt hiện lên vài phần bi thương.



Mà tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi lại không giống như ngày thường, không ngồi xem hoạt hình hay đi vẽ, mà là giống một chú mèo, yên lặng ở một bên Liễu Nguyệt, nắm lấy cánh tay của Liễu Nguyệt.



- Liễu tỷ.



Đi vào biệt thự, Bùi Đông Lai chứng kiến tất cả chuyện này, nhịn không được ở trong lòng ngầm thở dài.



Bùi Đông Lai hiểu được, Liễu Nguyệt biết rõ ở Giang Ninh sẽ gặp nhiều nguy hiểm nhưng lại muốn đi là bởi vì tình cảm giữa nàng và Đông Phương Thần.



2 người từ nhỏ không có cha mẹ, dựa nhau mà sống, tình cảm anh em giữa 2 người khó có thể so sánh được.



Nếu không phải như thế, Liễu Nguyệt cũng sẽ không tự bắt mình làm chủ nhân của Đông Nguyệt bang cùng với tập đoàn Thiên Tường.



- Đông Lai, đến đây.



Thấy Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt cười gượng nói.



Mà tiểu loli cũng không giống với ngày thường, không tranh cãi với Bùi Đông Lai nữa mà là gắt gao nắm lấy cánh tay của Liễu Nguyệt, muốn dùng phương thức này để an ủi Liễu Nguyệt.



Bùi Đông Lai thấy thế, đi đến trước, vươn tay vuốt nhẹ đầu tiểu loli, sau đó hỏi:



- Uyển Nhi, Tiểu Vũ ca đâu rồi?



- Tâm tình Lãnh Vũ ca ca hôm nay không tốt, Nhật Xuất Đông Lai, ca lên nói chuyện với ca ấy đi.



Vẻ mặt tiểu loli buồn bã nói.



Bùi Đông Lai nghe vậy, trong lòng vừa động, trầm ngâm một chút, nói:



- Liễu tỷ, ta lên nói chuyện với Tiểu Vũ một lát.



- Ừh.



Liễu Nguyệt cảm kích nhìn Bùi Đông Lai một cái.



Trên lầu 2, trong phòng, Đông Phương Lãnh Vũ không có giống như thường ngày, không có ngồi đọc sách mà là nằm ở trên giường, miệng ngậm một điếu xì gà, đôi mắt phiếm hồng nhìn lên trần nhà.



Dưới ánh đèn, xì gã đã sớm tắt nhưng mà dường như hắn không có tháy được, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.



" Két"




Nghe đến đó, Đông Phương Lãnh Vũ nhịn không được mà hỏi.



- Là ba của ta.



Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:



- Là người thân.



Ngực Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi đau xót.



- Điều này, cách đây 3 tháng ta mới biết.



Điếu xì gà trong tay của Bùi Đông Lai đã hết nhưng mà dường như hắn không có nhận thấy, tiếp tục nói:



- Sau khi đến Đông Hải ta mới biết được, 20 năm trước người rất lợi hại. Ta còn biết, vào ngày ta sinh ra, người đã bị người ta cắt đi 1 chân.



- Nghe nói người cắt đi chân của người chính là ông ngoại của ta.



Bùi Đông Lai nói tới đây, nhịn không được bật cười lên:



- Mà bây giờ, ta vẫn chưa thấy được ai gọi là anh hay chị của mình cả.



- Đông… Đông Lai ca, vì sao ông ngoại của ca lại cắt đứt chân của Qua tử?



Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ kinh ngạc, do dự một chút hỏi:



- Còn về phần, anh hay chị thì cũng quá đáng đi chứ?



- Tin tức cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm.



Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, tự giễu cười:



- Nhưng có thể khẳng định là, vô luận là ba của ta là con rể, hay ta là cháu ngoại thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận.



Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ tức giận.



- Tiểu Vũ, kỳ thật… chúng ta cũng không khổ lắm.



Bùi Đông Lai nhịn cười không được, cười đỏ hai mắt:



- Bởi vì chú có tiểu cô mà ta thì lại có Qua tử.