Siêu Cấp Cường Giả

Chương 243 : Gió tanh mưa máu (1)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Mặt trời còn chưa lên cao, một chiếc Camry đã chạy ra khỏi khu biệt thự Đàn Cung, bên cạnh có 5 chiếc Benz hộ tống.



Trong chiếc Camry, Liễu Nguyệt mặc áo màu đen cúi người vuốt ve khuôn mặt tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi, tiểu loli nằm trên đùi của Liễu Nguyệt mà ngủ.



Bởi vì một đêm không ngủ nên đôi mắt của Đông Phương Lãnh Vũ có chút hồng.



Bởi vì tối qua đã nói chuyện với Bùi Đông Lai nên hôm nay sắc mặt của Đông Phương Lãnh Vũ không còn vẻ khó chịu nữa.



Bùi Đông Lai ngồi bên cạnh Đông Phương Lãnh Vũ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không biết là trong lòng đang nghĩ gì.



Dựa theo ý của Liễu Nguyệt thì vì muốn tránh sự việc ngoài ý muốn nên không đi đường cao tốc mà đi quốc lộ, Bùi Đông Lai lại đề nghị đi đường cao tốc. Vô luận là đi đường cao tốc hay đường quốc lộ thì chắc chắn Dương Sách sẽ không bỏ qua cơ hội này.



Biết được điểm này nên hắn đã ra lệnh cho thành viên Phong Diệp vào Giang Ninh trước, vốn định ám sát Dương Sách nhưng lại không có cách nào tìm được tung tích của Dương Sách, vì vậy đành phải từ bỏ, lấy bất biến ứng vạn biến.



Trời tờ mờ sáng, 6 chiếc xe hơi chạy nhanh trên đường cao tốc, Bùi Đông Lai chủ động ngồi vào trong chiếc xe Benz thứ nhất, Liễu Nguyệt biết được suy nghĩ của Bùi Đông Lai cho nên không cự tuyệt.



Hôm nay, vì muốn đảm bảo an toàn cho Liễu Nguyệt nên tất cả thành viên Huyết Sát đều đi theo Liễu Nguyệt.



Đợi 2 tên thành viên Huyết Sát ngồi vào chiếc Camry thì đoàn xe lại một lần nữa lăn bánh, rất nhanh cả đoàn xe đã đến trước một khu mộ nổi tiếng của Giang Ninh " Phổ Giác Tự"



Trong xe, Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, bấm số cho một thủ lĩnh của Phong Diệp có ngoại hiệu là Hồng Diệp.



- Bùi tiên sinh.



Rất nhanh, từ trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Hồng Diệp, giọng nói vô cùng cung kính.



- Tình huống hiện tại như thế nào?



Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh hỏi.



- Dựa vào yêu cầu của ngài, tối qua người của chúng ta đã đến Phổ Giác Tự, cũng đã phái người điều tra xung quanh nơi này nhưng không phát hiện được người của Dương Sách.



Đầu bên kia điện thoại, Hồng Diệp báo cáo:



- Hiện giờ, người của chúng ta đã ở nơi này, một khi người của Dương Sách xuất hiện trong bán kính 5km thì người chúng ta sẽ phát hiện.



Bên tai vang lên lời nói của Hồng Diệp, Bùi Đông Lai cũng trầm mặc lại.



Lý trí nói cho hắn biết, lần này Dương Sách sẽ động thủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Nhưng mà.



Nếu Dương Sách muốn động thủ thì nơi này chính là một nơi động thủ tốt nhất, nơi này là một nơi thích hợp để mai phục và chặn giết.



- Để mọi người mở rộng phạm vi tìm kiếm, tiếp tục kiểm tra lại cho kỹ, bảo đảm chắc chắn không có sơ hở.



Ngắn ngủi trầm mặc đi qua, Bùi Đông Lai làm ra an bài.



- Vâng.



Hồng Diệp lên tiếng, sau đó hỏi:



- Bùi tiên sinh, nếu phát hiện người của Dương Sách thì trực tiếp xử lý hay là giám thị?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần.



Nàng không có lập tức nhắc mấy mà là ngẩng cổ, một hơi uống sạch ly rượu.



Sau đó, nàng mới cầm điện thoại lên.



Thấy người gọi là Dương Sách thì Nạp Lan Minh Châu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thàn nhiên:



- Nói.



- Nạp Lan tiểu thư, người của ta đã xuất động.



Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Sách vô cùng tôn kính.



- Biết rồi.



Nạp Lan Minh Châu nói:



- Bất kể như thế nào cũng phải để mạng hắn lại Giang Ninh này.



- Xin Nạp Lan tiểu thư yên tâm, cho dù hắn có cánh cũng không thoát khỏi Giang Ninh.



Dương Sách thề son thề sắt, nhưng hắn không có nói cho Nạp Lan Minh Châu biết việc mình tìm lính đánh thuê.



- Có tin tức thì báo lại cho ta.



Nạp Lan Minh Châu thản nhiên trả lời một câu, không đợi Dương Sách nói chuyện, liền trực tiếp cúp điện thoại.



Sau khi cúp điện thoại, nàng liền vén chăn, đứng dậy, đi đến tới trước cửa sổ.



" Xoạt"



Mở màn ra, ánh mặt trời xuyên qua ô kính thủy tinh, chiếu vào gian phòng.



Đối mặt với ánh mặt trời, Nạp Lan Minh Châu hơi nhíu nhíu mắt lại.



- Bùi Đông Lai, ta thừa nhận ta đã từng xem thường ngươi, ta cũng đánh giá thấp phụ thân Bùi Vũ Phu của ngươi, điều ấy đã làm cho ta bị ngươi vũ nhục một lần, nhưng mà, như thế có sao đâu?



- Cuối cùng ngươi cũng thất bại bởi tay ta, ân, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới mục đích cuối cùng của trò chơi này là muốn một lưới bắt hết 2 cha con người, Dương Sách chỉ là một con cờ thứ nhất, kế tiếp còn có con cờ thứ 2, thứ 3… Ngươi cùng phụ thân ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ.



"Khanh khách..."



Nói xong, Nạp Lan Minh Châu ngửa đầu lên cười.



Dưới ánh mặt trời, nàng cười đến đắc ý.



Dường như, nàng xem Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu đã trở thành miếng thịt nằm trên thớt, có thể tùy ý xâu xé.