Siêu Cấp Cường Giả

Chương 252 : Nạp Lan Minh Châu sám hối! (2)

Ngày đăng: 01:52 20/04/20


Lâm Tường thân là nhân vật đứng đầu đời thứ tư của Lâm gia, được cho là một trong những đại thiếu gia nổi danh kinh thành, không tới ba mươi tuổi đã tới cấp sảnh, hơn nữa đang chủ quản một tỉnh.



Nhân vật như thế nếu có người đem hắn trở thành đứa ngốc thì đây tuyệt đối là một sự việc rất ngu xuẩn.



Lâm Tường tự nhiên sẽ không bởi vì Nạp Lan Minh Châu mà làm việc trước tiên hắn liền liên lạc với người của Lâm gia.



Hắn từ nơi đại lão Lâm gia kia biết được, kể từ khi Bùi Vũ Phu tái xuất thì thế lực khắp nơi đều là hết sức chú ý, bao gồm cả Diệp gia ở bên trong, tất cả cừu gia của Bùi Vũ Phu cũng không có tùy tiện xuất thủ.



Sở dĩ như vậy, là bởi vì những cừu gia kia của Bùi Vũ Phu không biết Bùi Vũ Phu ở mười tám năm trước rốt cuộc để lại bao nhiêu thế lực, hơn nữa bọn chúng chính là kiêng kỵ giá trị võ lực kinh khủng của Bùi Vũ Phu.



Bọn họ đều là rất rõ ràng, mười tám năm trước, Bùi Vũ Phu bị cắt đứt một chân, biến mất biệt tích, hoàn toàn là bởi vì người của Diệp gia kia xuất thủ.



Ngoài trừ người kia ra, Hoa Hạ to lớn không người nào là đối thủ của Bùi Vũ Phu.



Mà cái người kia trời sinh tính tình cổ quái, hơn nữa ở nước cộng hòa có địa vị đặc thù, dù là gia chủ của Diệp gia cũng không nhất định có thể sai khiến được hắn.



Ở dưới loại tình hình này, sau khi Lâm Tường bàn bạc cùng với đại lão Lâm gia, nhất trí cho là Diệp Tranh Vanh lần này không có được đại lão Diệp gia trao quyền, cụ thể vì sao lại làm như thế bọn họ cũng không có đoán ra.



Đối với lần này, dựa vào yêu cầu của đại lão Lâm gia, Lâm Tường lựa chọn không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt chẳng qua là hắn làm trung gia để Ngưu Chí Quân phụ thân của Ngưu Hải Đào liên hệ với Nạp Lan Minh Châu.



Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế đi một cái tay, Ngưu Chí Quân đang lo làm sao báo được thù. Sau khi biết được Diệp gia sẽ khai đao đối với Bùi gia thì liền hợp tác ngay.



- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ngươi đừng tưởng rằng ngươi tránh được một kiếp này, có thể ung dung rồi.



Điện thoại vừa tắt, đầu bên kia điện thoại Nạp Lan Minh Châu lộ ra một nụ cười lạnh như băng:



- Ngươi nằm mơ cũng không nghĩ ra, bàn cờ này bây giờ mới bắt đầu.



Thân là người chỉ huy bố cục bên ngoài của Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu rất rõ ràng: Lần này Diệp Tranh Vanh bày ra cái bố cục này cũng không phải là lợi dụng thế lực Diệp gia giao phong chính diện cùng Bùi gia, mà là núp ở phía sau màn, lợi dụng thủ đoạn chính khách thường dùng " Tá lực đả lực."



Lợi dụng Dương Sách đánh chặn đường Bùi Đông Lai.



Đây là nước cờ đầu tiên của Diệp Tranh Vanh. Nguồn: https://truyenfull.vn



Bởi vì Diệp Tranh Vanh âm thầm biết được thực lực chân chính của Bùi Đông Lai, cho nên ngay từ đầu không có nghĩ qua sẽ đem Bùi Đông Lai táng mạng tại Hoàng Tuyền.



Bức bách Bùi Đông Lai cùng thế lực của Dương Sách phát sinh xung đột, giao chiến, đây mới là mục đích thực sự của Diệp Tranh vanh khi đi nước cờ đầu tiên này!



Lợi dụng chuyện tình Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế một tay, để cho Ngưu Chí Quân suất lĩnh bộ đội, lấy cớ vì Bùi Đông Lai tham gia chiến tranh hắc bang, bắt Bùi Đông Lai.
- Thủ trưởng ở bên trong, một mình cháu vào đi thôi.



Mang theo Trần Anh đi tới cửa thư phòng lầu 2, Chung Cương nhẹ giọng nói.



Trần Anh gật gật đầu, đang muốn gõ cửa, lại nghe bên trong truyền ra một thanh âm mười phần lo lắng:



- Tiểu Anh, mau vào, để cho gia gia nhìn một cái.



Nghe được trong thư phòng truyền ra tiếng Trần Quốc Đào… Chung Cương không nhịn được cười một cái.



Thân là cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào, hắn biết rõ cả trên dưới Trần gia thì Trần Anh có địa vị không người nào có thể thay thế được trong lòng Trần Quốc Đào, quả thực chính là tâm can bảo bối của Trần Quốc Đào.



Nếu không phải là như thế, Trần Quốc Đào cũng sẽ không biết được sự kiện trọng đại phát sinh ở Ngưu Thủ Sơn, vẫn ở trong thư phòng chờ Trần Anh trở về.



" Két"



Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Trần Anh đẩy cửa vào.



Cùng rất nhiều phú hào, quan lớn bất đồng, thư phòng Trần Quốc Đào vẫn hết sức đơn giản, chẳng qua là để mấy hàng tủ sách, trong giá sách toàn là những bộ sách có liên quan đến quân sự, có binh pháp cổ đại, cũng có bộ sách tin tức chiến tranh hiện đại.



Ngồi trên chiếc ghế trước bàn đọc sách, Trần Quốc Đào tay phải đang kẹp một điếu thuốc của quân đội, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng ngồi của quân nhân.



Sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm cho người ta thấy rõ ràng cái đầu đã mơ hồ toàn tóc trắng kia, cũng có thể thấy trên trán hắn đầy nếp nhăn.



Những thứ này, cũng là năm tháng mang cho hắn.



Hắn giống như là một bảo đao niêm phong cất vào kho, chẳng qua là đơn giản ngồi ở chỗ đó, liền cho người khác mội loại cảm giác oai hùng!



Nhất là cặp con mắt lấp lánh hữu thần kia, trong đó bắn ra ánh mắt, kiên định mà sắc bén!



Năm tháng mang đi thanh xuân của hắn, mang đi tinh lực của hắn, tuy nhiên nó không có mang đi dáng vẻ thuộc về quân nhân thế hệ trước Tung của độc hữu đó chính là quân hồn!



Ánh mắt kiên định kia phảng phất nói cho mỗi người biết: Chỉ cần tổ quốc cùng nhân dân cần, lão binh cũng có thể cầm súng ra trận!