Siêu Cấp Cường Giả
Chương 253 : Nạp Lan Minh Châu sám hối! (3)
Ngày đăng: 01:52 20/04/20
- Bác sĩ không phải nói là ông cần phải bỏ thuốc sao?
Đối mặt với Trần Quốc Đào được xưng là Diêm Vương trong quân, Trần Anh chẳng những không có cảm thấy kính sợ, còn cố ý mặt lạnh, trực tiếp giáo huấn.
- A… Ông không cẩn thận liền quên mất, không hút, không hút nữa.
Nghe được lời nói của Trần Anh…, Trần Quốc Đào liền giống như là từ Lão Hổ biến thành một con mèo bệnh, cười ha ha một cái rồi bóp tắt tàn thuốc, nói:
- Tới, Tiểu Anh, lại đây để cho gia gia xem một chút.
Nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Trần Quốc Đào, cảm nhận được tình thương yêu phát ra từ nội tâm của Trần Quốc Đào, vẻ mặt lạnh lùng kia của Trần Anh trở nên nhu hòa rất nhiều, không nói gì trực tiếp đi tới trước người Trần Quốc Đào.
Thấy Trần Anh đi tới trước người, Trần Quốc Đào đứng lên, vươn tay, từ ái sờ lên đầu Trần Anh, sau đó hai tay khoác lên trên đầu vai Trần Anh, quan tâm hỏi:
- Đã thích ứng hoàn cảnh công việc mới chưa?
Lúc hỏi trong đôi mắt Trần Quốc Đào cũng toát ra một chút lo lắng.
Bởi vì… Hắn biết, Tiêu Phi chết đi cùng với chuyện tình bị khai trừ khỏi Long Nha dường như đã phá vỡ nhân sinh lúc trước của Trần Anh.
Từ sau lúc đó, cả người Trần Anh giống như thay đổi thành người khác, từ tính cách hướng ngoại biến thành hướng nội.
- Hoàn hảo.
Trần Anh gật đầu.
- Vậy thì tốt.
Thấy khí sắc Trần Anh cũng không tệ lắm, Trần Quốc Đào yên lòng.
- Gia gia…
Trần Anh muốn nói lại thôi.
" Ách?"
Ngạc nhiên nhận thấy được vẻ dị thường của Trần Anh, Trần Quốc Đào không khỏi ngẩn ra:
- Sao vậy?
- Cháu có chuyện muốn nói với ông.
Trần Anh cắn răng nói.
- Chuyện gì?
Vốn là Trần Quốc Đào đối với việc Trần Anh đột nhiên về nhà cảm thấy hết sức tò mò, hôm nay thấy Trần Anh luôn luôn làm việc gọn gàng trở nên có chút do dự, vẻ nghi ngờ trong lòng Trần Quốc Đào càng đậm.
- Cháu muốn đề cử một người vào đại đội đặc chủng quân khu.
Trần Anh nói ngay vào điểm chính:
- Nhật Xuất Đông Lai, mùi trên người anh thật là khó ngửi nha.
Tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi ngay lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, liền bị Bùi Đông Lai đánh hôn mê bất tỉnh, cũng không biết huyết chiến vừa mới phát sinh thê thảm như thế nào, hiện tại ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bùi Đông Lai, không nhịn được che lỗ mũi lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngạc nhiên nghe được lời của Đông Phương Uyển Nhi…, Đông Phương Lãnh Vũ nhớ tới lúc đám người A Long chết đi thì không nhịn được nắm chặt hai đấm, hai mắt đỏ bừng.
Thậm chí… Ngay cả Tiểu Lang chịu trách nhiệm lái xe, vành mắt cũng là đỏ hồng.
Liễu Nguyệt cũng vậy, nàng đầu tiên là đỏ mắt, cắn răng, nhẹ nhàng vuốt ve Đông Phương Uyển Nhi ở trong lòng, sau đó ngẩng đầu, sắc mặt tự trách nhìn Bùi Đông Lai.
Dường như không có nhận thấy được ánh mắt của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai vươn tay ra rồi véo trên gương mặt phấn nộn của Đông Phương Uyển Nhi:
- Ca ca ta không phải chỉ là mấy ngày chưa tắm sao, làm gì mà bốc mùi như vậy?
- Đi, đi, đi,không ngờ lại mấy ngày chưa tắm? Ta xem anh mới từ đi từ lò mổ heo ra.
Đông Phương Uyển Nhi tức giận nói một câu.
"Khụ… Khụ…"
Thanh âm vừa dứt, Đông Phương Uyển Nhi không nhịn được ho khan một tiếng —— mặc dù lúc trước nàng được Liễu Nguyệt cùng Tiểu Lang bảo vệ trước sau, tuy nhiên lượng lựu đạn cay ném vào quả thực rất nhiều, huống chi lúc này trên người Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ còn lưu lại mùi vị rất nồng của lựu đạn hơi cay.
- Em đã không muốn ngửi, ca ca ta mạn phép cho em ngửi luôn.
Bùi Đông Lai giống như ngày thường cùng tiểu la lỵ đấu võ mồm, sau đó trực tiếp đem tiểu la lỵ từ trong lòng Liễu Nguyệt ôm lấy.
Liễu Nguyệt thấy thế, trong lòng khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai tràn đầy cảm kích.
Phần cảm kích kia, là bởi vì nàng biết Bùi Đông Lai đem Đông Phương Uyển Nhi ôm lấy, vì để tránh cho Đông Phương Uyển Nhi ngửi thấy mùi vị lựu đạn hơi cay cường độ cao còn lưu lại trên người nàng.
Phần cảm kích kia, cũng bởi vì hành động lúc trước của Bùi Đông Lai.
Nàng rất rõ ràng, bởi vì nàng khư khư cố chấp, làm cho mọi người lâm vào nguy hiểm, nếu như không phải là Bùi Đông Lai ngăn cơn sóng dữ, lúc này, vô luận là Đông Phương Uyển Nhi, Đông Phương Lãnh Vũ hay là nàng cùng Tiểu Lang bốn người đều đã đi trình diện Diêm Vương gia.
Nhận thấy được ánh mắt cảm kích của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai không nói gì chỉ cười cười, nhưng trong lòng thì đang suy tư làm thế nào giải thích với cảnh sát cùng quân đội ở dưới chân núi.
Dưới chân núi.
Ngưu Chí Quốc nhận được mệnh lệnh của Trần Quốc Đào, trước tiên chào hỏi đội trưởng chỉ huy đội Hình Cảnh chịu trách nhiệm hiên trường, sau đó dẫn đầu dẫn người lên núi.
- Bùi Đông Lai đúng không?
Nhìn Ngưu Thủ Sơn khắp nơi xanh biếc, Ngưu Chí Quốc ngồi trong xe việt dã ánh mắt lạnh như băng, âm thầm siết chặt hai tay, trong lòng cười lạnh nói:
- Mặc dù ta không cách nào tự mình báo thù cho nhi tử của ta, nhưng là… Ta sẽ đích thân đem ngươi cùng phụ thân ngươi dẫn vào Địa Ngục!
…
…