Siêu Cấp Cường Giả

Chương 305 : Mãnh Long Quá Giang (3)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Ngay tại lúc Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan đứng chờ thì sau khi máy bay dừng lại, Tương Cương mang theo Ôn Nhã Hinh cùng với 16 gã bảo tiêu chậm rãi bước xuống.



- Nghĩa phụ.



Thấy một màn như vậy thì Mộ Khuynh Nhan kích động vung đôi tay nhỏ bé lên, dẫn đầu vọt tới.



Bùi Đông Lai thấy thế thì vẻ mặt bình tĩnh đi theo sau Mộ Khuynh Nhan.



Lúc này Tương Cương phất phất tay với Mộ Khuynh Nhan, ánh mắt có chút phức tạp nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.



So với Tương Cương mà nói thì Ôn Nhã Hinh lại càng hứng thú đối với Bùi Đông Lai, lúc máy bay chưa dừng lại thì nàng cũng đã quan sát Bùi Đông Lai, lúc này đây nàng vẫn nhìn như cũ.



Sở dĩ là như vậy là bởi vì nàng muốn biết, rốt cuộc là Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám đến Nam Cảng để gọi nhịp với Phương gia.



Dựa vào vũ lực như lời của Tương Cương sao?



Ôn Nhã Hinh không tin điều này.



Bởi vì nàng cảm thấy được, tại xã hội này quy tắc cuộc chơi càng lúc càng được hoàn thiện hơn, vũ lực cũng sẽ bị nghiền nát.



Còn trí tuệ có thể đùa giỡn với pháp tắc, điều khiển mọi việc.



Nhưng mà nàng không biết trí tuệ có thể điều khiển pháp tắc nhưng vũ lực thì có thể phá vỡ quy luật để tạo ra một quy lực mới.



Nàng càng không biết Bùi Đông Lai cũng không phải là một người mãng phu chỉ biết giết người.



- Nghĩa phụ.



Rất nhanh, khi Tương Cương và Ôn Nhã Hinh xuống máy bay thì Mộ Khuynh Nhan đã nhào vào lòng Tương Cương.



- Nha đầu ngốc, nghĩa phụ đã trở lại, không có việc gì rồi.



Tương Cương ôm bả vai Mộ Khuynh Nhan, vỗ nhẹ lên phía sau lưng của Mộ Khuynh Nhan đồng thời nhìn Bùi Đông Lai.



- Tương tiên sinh.



Thấy được ánh mắt của Tương Cương thì Bùi Đông Lai mỉm cười lên tiếng chào hỏi nhưng không có để ý Ôn Nhã Hinh.



- Nghĩa phụ, Phương Húc Đông thật sự quá ghê tởm. Đông Lai là khách của con, là bạn của con thế mà hắn lại dám đối phó với Đông Lai. Người nhất định phải ra mặt giáo huấn Phương Húc Đông.



Nghe Bùi Đông Lai mở miệng thì Mộ Khuynh Nhan liền phẫn nộ nói.



- Yên tâm đi, việc này ta sẽ cấp cho Đông Lai một công đạo.



Tương Cương như là trả lời với Mộ Khuynh Nhan, như là trả lời với Bùi Đông Lai:



- Nơi này gió lớn, đi thôi, chúng ta lên xe.



Tương Cương nói xong, thì liền bước chân đi tới.
- Tôi có nguyên nhân của tôi.



Bùi Đông Lai mơ hồ trả lời.



Thấy Bùi Đông Lai không muốn nói nhiều, Tương Cương cũng không có nói vấn đè này nữa mà là trầm ngâm một lát rồi nói:



- Đông Lai, đầu tiên ta cảm ơn cậu đã nể mặt của ta mà không tự tiên ra tay động thủ với Phương gia. Chuyện này ta sẽ có cậu một công đạo.



- Tương tiên sinh, có lẽ là ngài không hiểu hết ý của tôi.



Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ rồi nói:



- Tôi muốn động thủ với Phương Húc Đông là bởi vì hắn đã xúc phạm vào nguyên tắc làm người của tôi, còn về phần không động thủ không phải là tôi sợ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa ngài và Liễu tỷ. Tôi không động thủ là bởi vì Khuynh Nhan là bạn của tôi, mà ngài là cha của nàng, đáng để cho tôi tôn trọng. Còn nữa, tôi cảm thấy ngài là một người đang để kết giao.



"Ách?"



Chẳng biết tại sao nghe được những lời nói này, Tương Cương cảm thấy tuy Bùi Đông Lai nói mình là trưởng bối nhưng mà giọng nói lại không có coi hắn là trưởng bối mà là ngang hàng.



Rốt cuộc hắn là ai?



Trong lúc nhất thời, trong lòng Tương Cương hiện ra một dấu chấm hỏi.



Ở hắn xem ra nếu Bùi Đông Lai là người được Liễu Nguyệt chiếu cố, là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên thì hắn sẽ không thể thản nhiên như thế được.



- Tương tiên sinh, nếu ngài lựa chọn trở về xử lý chuyện này thì cho dù ngài xử lý như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không để ý.



Không được Tương Cương suy nghĩ ra nguyên nhân, Bùi Đông Lai lại mở miệng nhắc nhở:



- Hiện tại Khuynh Nhan rất hạnh phúc, thân là bạn của nàng thì tôi hy vọng nàng có thể được hạnh phục. Tôi tin tưởng thân là phụ thân của nàng thì nàng có thể làm được điều này.



" Lộp bộp"



Trong lòng Tương Cương run lên, trầm mặc không nói.



Thấy Tương Cương không nói lời gì thì Bùi Đông Lai cũng không nói nữa mà là buông điếu xì gà trong tay xuống. Từ trong túi rút ra điếu thuốc con ngựa rồi châm lửa, hút một hơi.



Sương khói bao quanh khuôn mặt Bùi Đông Lai làm cho Tương Cương không thể nào nhìn rõ được Bùi Đông Lai. Vì thế Tương Cương liền đem ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe.



Ngoài xe.



Cuồng phong tàn sát bừa bãi, mây đen áp đỉnh.



Giống như lúc nào bão tố cũng có thể buông xuống.