Siêu Cấp Cường Giả

Chương 306 : Mãnh Long Quá Giang (4)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Đêm đã khuya, cả khu nhà tại Vịnh Nước Cạn đều yên tĩnh, cả khu biệt thự đều một mảnh tối đen, trong đó chỉ có một tòa biệt thự là sáng đèn.



Đó là biệt thự của Phương Khôn.



Trong đại sảnh, Phương Khôn ngồi ở trên ghế salon, hút xì gà, sắc mặt bình tĩnh nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.



- Cha, Tương Cương không có về nhà mà là trực tiếp dẫn người tới bên này rồi.



Vẻ mặt Phương Húc Đông tức giận đi đến bên người Tương Cương, hắn thật không ngờ Tương Cương sẽ coi trọng một người bên ngoài như thế.



- Húc Đông, an tâm một chút chớ vội nóng nảy.



Phương Khôn phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói.



Có lẽ là thấy được biểu hiện bình tĩnh của Phương Khôn cho nên Phương Húc Đông cũng hơi bình tĩnh, không nói gì mà là cung kính đứng ở phía sau Phương Khôn, lẳng lặng chờ đợi Tương Cương đến.



Mấy phút sau, ở bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng xe.



Chiếc Lincoln dừng lại, cận vệ của Tương Cương liền xuống trước mở cửa xe, sau đó Tương Cương liền dẫn đầu xuống xe, Bùi Đông Lai đi sát ở phía sau.



- Tương tiên sinh.



Thấy Tương Cương xuống xe, mấy tên bảo tiêu của Phương Khôn liền hành lễ, vấn an.



Tương Cương gật đầu rồi bước vào biệt thự.



Bùi Đông Lai giữ im lặng đi theo sau, ánh mắt thầm đánh giá xung quanh biệt thự đồng thời hắn cũng suy nghĩ nếu như bản thân mình đi ám sát Phương Khôn thì xác suất thành công sẽ đạt được bao nhiêu.



Dọc theo hoa viên, Tương Cương mang theo Bùi Đông Lai đi tới cửa phòng khách.



- Tưởng thúc.



- Đại ca.



Thấy Tương Cương và Bùi Đông Lai xuất hiện ở cửa phòng khách của biệt thự thì Phương Húc Đông liền đứng dậy chào hỏi, đồng thời ánh mắt không nhịn được mà liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái. Mà Phương Khôn thì luôn nhìn về Tương Cương, hoàn toàn đem Bùi Đông Lai trở thành không khí.



- A Khôn, tôi đi cả đêm để trở lại Nam Cảng, muộn như vậy mà còn tới tìm cậu, chắc là cậu biết được mục đích.



Tương Cương lập tức đi đến ghế sô-pha rồi ngồi xuống, hỏi thẳng:



- Rốt cuộc là tại sao?



- Húc Đông, mang A Uy tới đây.



Phương Khôn không trả lời Tương Cương mà là quay đầu phân phó cho Phương Húc Đông một tiếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Lông mày Tương Cương nhíu lại, im lặng mà rút ra một điếu thuốc. Mà Bùi Đông Lai thì bình tĩnh ngồi ở trên ghế salon, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.



Rất nhanh, A Uy đã được Phương Húc Đông mang vào biệt thự.



Dưới ánh đèn, A Uy bị thương tay trái, sắc mặt một mảnh trắng bệch, cả người giống như một cái xác vô hồn.



Nhưng mà.



Nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện được khi bước vào biệt thự thấy được Tương Cương cùng Bùi Đông Lai thì khóe mắt của hắn run lên vài cái, thậm chí ngay cả bắp chân cũng có chút run run.
Thời gian giống như đứng lại.



Trong đại sảnh đã không còn ai nói nữa.



- A Khôn, việc này là do một tay A Uy tạo thành, nhưng mà A Uy chính là thuộc hạ của Húc Đông.



Không biết qua bao lâu, ánh mắt của Tương Cương nhìn về phía Phương Húc Đông, giọng nói lạnh như băng:



- Tiểu Đông là Đường Chủ, chẳng lẽ hắn không biết Đông Lai là người hợp tác cùng chúng ta sao?



Phương Khôn vẫn trầm mặc không nói mà trong đôi mắt của Phương Húc Đông thì tràn ngập lửa giận.



- Ta đã nghe Khuynh Nhan nói qua, trong buổi party của Khuynh Nhan thì tiểu Đông cũng đã thấy Đông Lai, cho nên tiểu Đông không có khả năng không biết Đông Lai.



Tương Cương gằn từng chữ.



- Tưởng thúc, quả thật là cháu đã gặp qua Bùi tiên sinh, cũng biết thân phận của Bùi tiên sinh nhưng mà chiều này Bùi tiên sinh mới đến Nam Cảng, cả đám người A Uy chưa gặp qua hắn cho nên mới đại thủy trôi long vương miếu.



Bởi vì trong lòng không phục lắm, cho nên Phương Húc Đông liền giải thích.



- Cậu cảm thấy rằng bản thân mình không sai?



Ánh mắt Tương Cương nhìn chằm chằm Phương Húc Đông, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống.



- Tiểu Đông là Đường Chủ ở Cửu Long, tiểu đệ dưới tay bất lực đúng là nó phải có trách nhiệm.



Không đợi Phương Húc Đông mở miệng, Phương Khôn đã lên tiếng.



" Ách"



Nghe được Phương Khôn nói thế, trong lòng Phương Húc Đông liền nao nào, hắn không rõ vì sao Phương Khôn lại nói như vậy.



- Lập tức cấp cho Đông Lai một câu xin lỗi.



Tương Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Khôn.



Xin lỗi?



Bên tai vang lên 2 chữ này, cả người Phương Húc Đông liền ngơ ngác nhìn Tương Cương, cảm giác kia như đang nói: "Vì sao ta lại phải xin lỗi?"



- Tưởng thúc, cháu phụ trách cả khu Cửu Long, tính cả tiểu đệ bên ngoài thì dưới tay có hơn mấy ngàn người, chẳng…chẳng lẽ thủ hạ dưới tay không cẩn thận phải mà trêu chọc Bùi tiên sinh, cháu phải nói lời xin lỗi sao?



Phương Húc Đông giải thích.



- Câm miệng.



Đột nhiên Tương Cương quát lớn một tiếng, thuận tay đem điếu xì gà ném về phía Phương Húc Đông.



Phương Húc Đông không chuẩn bị liền bị điếu xì gà bay thẳng vào mắt, đốm lửa văng khắp nơi.