Siêu Cấp Cường Giả

Chương 308 : Mãnh Long Quá Giang (6)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


"Bịch! Bịch! Bịch!"



Mưa như trút nước, nước mưa rơi xuống kính xe phát ra những tiếng "Bịch! Bịch!"



Trong Lincoln, Tương Cương lại đốt lên một điếu xì gà mà Bùi Đông Lai thì lại bóp tắt điếu xì gà đang cầm trên tay.



Thấy Tương Cương trầm mặc hút lấy xì gà, Bùi Đông Lai cũng không có nói cái gì nữa



Bởi vì dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi, bởi vì thấy được sát khí trong mắt của Phương Khôn cho nên Bùi Đông Lai cho rằng việc Hồng Tinh sụp đổ và cái chết của Tương Cương có quan hệ với nhau.



Vì không để cho Mộ Khuynh Nhan mất đi hạnh phục nên Bùi Đông Lai đã nói rõ ra cho Tương Cương biết.



- Đông Lai, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.



Không biết qua bao lâu, sau khi chiếc Lincoln chạy vào biệt thự trong Vịnh Nước Cạn thì Tương Cương nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, càng nhiều là tán thưởng.



Thân là đại ca của Hồng Tinh thì hắn đã gặp qua nhiều người trẻ tuổi có tài nhưng mà ở hắn xem ra những người đó không thể so sánh được với Bùi Đông Lai, khí thế, khí độ trên người của Bùi Đông Lai làm cho hắn cảm thấy không bằng.



- Xem ra Tương thúc đã chấp nhận đề nghị của tôi?



Mắt thấy Tương Cương không hề rối rắm, cả người thoải mái rất nhiều, Bùi Đông Lai cười cười, liền xưng hô là Tương thúc.



- Ừh.



Tương Cương gật đầu, đôi mắt hiện lên vẻ kiên quyết:



- Giống như lời của cậu, mấy năm qua ta đã buông lỏng cảnh giác, cho nên A Khôn mới lộng hành, tạo ra cục diện như ngày hôm nay.



- Vậy Tương tiên sinh tính toán làm thế nào?



Bùi Đông Lai hơi do dự một chút rồi cũng hỏi ra, ở hắn xem ra lấy địa vị của Phương Khôn ở Hồng Tinh thì Tương Cương muốn vặn ngã Phương Khôn là một việc không dễ dàng.



- Từ khi xuất đạo đến nay, hằng năm ta đều lên Thái Bình sơn để bái Quan Nhị gia.



Tương Cương nghĩ nghi rồi nói:



- Ngày mai cả Hồng Tinh sẽ cùng ta lên Thái Bình sơn bái Quan Nhị gia, chờ sau khi bái xong, ta sẽ thu lại toàn bộ quyền lực trong tay của A Khôn cùng con của hắn.



Nghe Tương Cương nói thế, Bùi Đông Lai muốn nói nhưng lại thôi.



Có lẽ là muốn nghe kết quả xử lý nên Ôn Nhã Hinh và Mộ Khuynh Nhan cũng không có ngủ mà là ngồi ở trong phòng khách cùng đợi.



- Nghĩa phụ, Đông Lai.



Thấy Tương Cương cùng Bùi Đông Lai tiến vào đại sảnh thì Mộ Khuynh Nhan liền bật dậy.



Ôn Nhã Hinh cũng đứng lên, bất quá là không nói gì mà chỉ nhìn Tương Cương cùng Bùi Đông Lai.



Thấy bộ dáng bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì trong lòng Ôn Nhã Hinh có chút bận tâm, nàng rõ ràng nếu Bùi Đông Lai không có việc gì thì kết quả của mọi chuyện không nói cũng biết.



Ôn Nhã Hinh không dám mở miệng hỏi, nhưng Mộ Khuynh Nhan liền khẩn cấp hỏi:



- Nghĩa phụ, người đã giúp Đông Lai hảo hảo giáo huấn tên bại hoại Phương Húc Đông kia chưa?



Tương Cương gật gật đầu rồi thân mật vuốt ve đầu của Mộ Khuynh Nhan:



- Khuynh Nhan muộn rồi, đi nghỉ đi.




- Vì sao?



Bên tai vang lên lời nói của Lăng Hoa Cường, nghĩ đến thân ảnh của Bùi Đông Lai, vẻ buồn ngủ của Chu Nhược Đồng đã biến mất.



- Có người sẽ ra tay giúp em dạy hắn.



Ma thủ của Lăng Hoa Cường vuốt xuống dưới, cuối cùng dừng lại giữa 2 đùi của Chu Nhược Đồng, cười nói:



- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tên đại lục kia sẽ chôn vùi ở Nam Cảng.



- Thật sự a? Vậy thì tốt quá.



Nghe Lăng Hoa Cường nói thế, cả người Chu Nhược Đồng liền hưng phấn, nàng liền dí sát thân thể vào người Lăng Hoa Cường, dùng sức hôn Lăng Hoa Cường một cái:



- Em biết Cường ca sẽ ra mặt giúp em mà.



Hạ thân Lăng Hoa Cường liền cứng lên, không nói 2 lời, ôm Chu Nhược Đồng đi vào phòng ngủ.



Vịnh Nước Cạn, trong biệt thự của Phương Khôn.



Phương Húc Đông từ miệng của Phương Khôn biết được Phương Khôn đã liên thủ với Lăng Hoa Cường để giết Tương Cương, cướp lấy quyền không chế Hồng Tinh. Thấy Phương Khôn cúp điện thoại thì hắn liền hỏi:



- Cha, Lăng Hoa Cường là người lắm mưu nhiều kế, chúng ta thật sự sẽ hợp tác với hắn sao?



- Húc Đông, đây chỉ là mượn đao giết người.



Trong lòng Phương Khôn đã có dự tính, nói:



- Lăng Hoa Cường đã nhòm ngó Hồng Tinh từ lâu, tuy rằng hắn là một kẻ giảo hoạt nhưng mà cũng là một người đáng để hợp tác.



- Nếu cha đã nói được thì nhất định sẽ được.



Thấy vẻ mặt tự tin của Phương Khôn thì Phương Húc Đông yên lòng, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh:



- Tương Cương dùng thuốc quăng vào mặt con, con muốn đích thân lấy đầu của hắn. Còn Mộ Khuynh Nhan, con kỹ nữ kia con cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Quan trọng hơn là tên tiểu tạp chủng kia, con sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.



- Cái người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai kia không cần chúng ta động thủ.



Phương Khôn lắc lắc đầu.



- Ý của cha là để cho Lăng Hoa Cường động thủ?



Phương Húc Đông ngẩn ra.



Phương Khôn lại lắc đầu:



- Không phải, hắn sẽ làm mọi chuyện cần thiết.



Vẻ mặt Phương Húc Đông tỏ ra ngạc nhiên.



Phương Khôn cười mà không nói, bộ dạng giống như là đã nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay.