Siêu Cấp Cường Giả

Chương 309 : Mãnh Long Quá Giang (7)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Mặt trời chiều ngã về phía Tây, cả một mảnh trời bị nhiễm một màu đỏ bừng. Lúc này là giờ cao điểm, tại ngã tư đường, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau, từ từ nhích lên một chút, đưa mắt nhìn tới cũng không thấy được điểm cuối.



Trong đó, một loạt 8 chiếc xe Lincoln, 12 chiếc Mercedes-Benz S350 tạo thành một đoàn xe.



Trong đó 5 chiếc Mercedes-Benz chạy trước dẫn đường, 5 chiếc Mercedes-Benz ở phía sau, còn 2 chiếc thì phân biệt chạy hai bên những chiếc Lincoln kia.



- Thấy mấy chiếc xe đó không? Đó là mấy lão đại của Hồng Tinh đó.



- Thật hay giả thế?



- Nói nhảm, anh Nam ta đây có bao giờ gạt chú chưa?



- Bọn họ muốn làm gì thế?



- Chú nghe không hiểu sao? Ta nghe B ca nói qua, hàng năm Tương tiên sinh đều dẫn theo anh em của mình lên Thái Bình sơn để bái Quan Nhị gia.



- Chưa nghe qua, bất quá câu nói của Tương tiên sinh thì em vẫn còn nhớ kỹ " Đi ra ngoài lăn lộn, cần phải nói đến nghĩa khí."



Một bên ngã tư đường, 2 tên côn đồ thấy đoàn xe rời đi thì vẻ mặt hâm mộ, trong đôi mắt hiện lên vẻ quang mang cực nóng.



Bởi vì trực giác và lý trí nói cho Bùi Đông Lai biết Phương Khôn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một nay nên sau khi được Tương Cương mời thì hắn đã quyết định ở lại Nam Cảng, đi Thái Bình sơn bái Quan Nhị gia cùng Tương Cương.



Trong chiếc Lincoln, Tương Cương hút một điếu xì gà, vẻ mặt hơi phức tạp.



Hằng nằm Tương Cương đều triệu tập các vị lão đại của Hồng Tinh đến Thái Bình sơn bái tế Quan Nhị gia là vì muốn nhớ lại những anh em ngày trước cùng mình tranh đấu, đánh lấy thiên hạ.



Nhưng mà.



Từ xưa đến nay, có nạn cùng chịu thì rất dễ nhưng có phúc cùng hưởng lại rất khó.



Mặc dù Tương Cương đã phát huy tối đa chữ " NGHĨA" nhưng mà những người năm đó đi theo hắn đã bị dục vọng chiếm lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Thấy Tương Cương trầm mặc hút thuốc, Bùi Đông Lai biết tâm tình của Tương Cương đang rối rắm, vì vậy lên tiếng hỏi:



- Tương thúc, cho tôi hỏi một chút về Lăng Hoa Cường?



Lăng Hoa Cường?



Nghe được cái tên này, Tương Cương lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Bùi Đông Lai:



- Đông Lai, cậu hỏi Lăng Hoa Cường để làm gì?



- Lúc đến Nam Cảng, tôi cùng với nữ nhân của Lăng Hoa Cường xảy ra một chút xung đột. Lúc Lăng Hoa Cường đến sân bay để đón người, mặc dù hắn không tìm ta tính sổ nhưng tôi cảm thấy hắn sẽ tạo phiền phức cho ta nên tôi muốn tìm hiểu lai lịch của hắn để phòng ngừa bất trắc.



Bùi Đông Lai giải thích nói một câu, cũng không nói bộ dạng của Lăng Hoa Cường cùng Trang Bích Phàm có chút giống nhau.



Tục ngữ nói: Hiểu rõ mày nhất không phải là bằng hữu của mày cũng không phải là người thân của mày mà là địch nhân của mày.
Bùi Đông Lai cười cười nói:



- Tương thúc cứ yên tâm, cho dù tôi có động thủ giết Lăng Hoa Cường thì cũng sẽ không tiến quân vào Nam Cảng.



Tương Cương vốn là cả kinh sau đó liền có chút kích động.



Hắn biết rõ nếu như Bùi Đông Lai thật sự tiêu diệt Lăng Hoa Cường hơn nữa không tiến quân vào Nam Cảng thì chẳng gì Bùi Đông Lai đã đưa một món quà đến cho mình, để cho mình trở thành đại ca của cả Nam Cảng.



Nhưng mà.



Tương Cương lại nghi hoặc, hắn không rõ vì sao Bùi Đông Lai làm như vậy, lý trí nói cho hắn biết Bùi Đông Lai không vì một chuyện xung đột nhỏ với nữ nhân của Lăng Hoa Cường mà liền muốn tiêu diệt của Đông Tinh.



- Đông Lai, cậu cùng Lăng Hoa Cường đã xảy ra đụng chạm gì sao?



Do dự một chút, cuối cùng Tương Cương cũng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.



Bùi Đông Lai híp mắt, gật đầu:



- Người hắn vứt bỏ năm xưa là bạn của tôi.



"Ách..."



Nghe được câu giải thích này của Bùi Đông Lai. Mặc dù Tương Cương là một người có tố chất tâm lý vững mạnh cũng không khỏi bị cả kinh.



Cùng lúc đó.



Trong một chiếc Lincoln ở phía sau, trong tay Phương Khôn cầm lấy một điếu xì gà.



" Reng..Reng.."



Bỗng nhiên, điện thoại bên tay của Phương Khôn reng lên.



" Người của ta đã đến."



Mở điện thoại ra, Phương Khôn thấy được một tin nhắn.



- Đại ca, vốn ta nghĩ nếu ông đồng ý để cho Mộ Khuynh Nhan và Húc Đông ở chung một chỗ sau đó đem Hồng Tinh làm của hồi môn thì chúng ta có thể làm huynh đệ một đời, còn có thể làm thông gia.



Nhẹ nhàng xóa đi tin nhắn, ánh mắt Phương Khôn nhìn vào chiếc Lincoln ở phía trước, đôi mắt hiện lên sát khí:



- Nhưng mà, trên thế giới này không có từ nếu. Nếu như ông đã đứng về người ngoài thì cũng đừng nên trách ta độc ác, con đường này chính là do ông chọn.