Siêu Cấp Cường Giả

Chương 320 : Mãnh Long Quá Giang (18)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Mắt thấy ánh lửa dần biến mất, bóng tối một lần nữa bao phủ bờ biển, Bùi Đông Lai cầm lấy USB mà Ôn Nhã Hinh trước khi chết giao cho hắn, khởi động ô tô rời đi.



"Reng… Reng …"



Lúc Bùi Đông Lai lái ô tô vào khu vực thành thị, điện thoại trong túi áo của hắn khẽ chấn động.



Bùi Đông Lai một tay lái xe, một tay lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy là Phong Diệp gọi điện thoại tới, lập tức ấn nút nghe.



- Bùi tiên sinh, tôi đã bắt được người gọi là A Minh kia, ngài xem nên xử trí như thế nào?



Điện thoại vừa chuyển, Phong Diệp lập tức hồi báo.



Nghe được Phong Diệp hồi báo, Bùi Đông Lai rất dứt khoát nói:



- Cậu lập tức liên lạc với Hàn Ngọc, bảo với hắn cung cấp một địa điểm trong thành phố, sau đó nói cho tôi biết địa điểm, tôi lập tức qua đó.



- Tốt.



Đầu bên kia điện thoại, Phong Diệp cung kính trả lời một câu, sau đó vung tay lên, để cho thủ hạ đánh ngất xỉu A Minh cùng hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh cho vào rương cất vào cốp phía sau xe ô tô, sau đó dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai liên lạc với Hàn Ngọc người phụ trách của tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng.



Nửa giờ sau.



Bùi Đông Lai lái ô tô tới một kho hàng của công ty thuộc tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng.



Tại cửa kho hàng, đám người Phong Diệp đã tới trước, thấy Bùi Đông Lai xuống xe, vội vàng nghênh đón:



- Bùi tiên sinh.



Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó dắt đám người Phong Diệp tiến vào kho hàng.



Trong kho hàng, A Minh cùng hai gã thành viên thuộc đội bảo vệ Hồng Tinh đều bị đánh hôn mê bất tỉnh, tựa như chó chết nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.



- Làm bọn chúng tỉnh lại.



Bùi Đông Lai đi tới bên cạnh ba người A Minh, ra lệnh.



Nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, một gã thành viên Phong Diệp đã sớm chuẩn bị móc ra chủy thủ tiến phía trước một bước, ngồi xổm xuống, xuất ra chủy thủ trong tay.



"Vù Vù Vù!"



Tiếng xé gió vang lên, tên thành viên Phong Diệp kia dùng chủy thủ ghim vào ngón trỏ của ba người A Minh.



Có câu nói, tay đứt ruột xót.



Ba người A Minh bị tên thành viên Phong Diệp kia ghim vào ngón tay, lần lượt phát ra tiếng kêu to, đột nhiên thức tỉnh.



Nhưng mà.




Cò súng giật hai phát, đạn bay ra khỏi nòng súng, vô cùng chính xác găm vào đầu hai gã thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh, đều là headshot.



"Hô… Hô…"



Thấy hai gã thủ hạ ngã xuống trong vũng máu, A Minh bị dọa sợ đến xụi lơ trên mặt đất, hô hấp trở nên dồn dập.



- Yên tâm, tao nói rồi sẽ không giết mày.



Bùi Đông Lai thổi khói toát ra từ nòng súng, nói:



- Mày biết số điện thoại của Uông Chu không?



- Biết.



A Minh gật đầu như gà con mổ thóc.



- Bấm vào điện thoại di động của tao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt A Minh.



A Minh mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay run rẩy vươn ra, giống như là đang nhận lấy một bảo bối quý giá vậy, vô cùng cẩn thận.



Nhận lấy điện thoại di động, A Minh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó bấm số điện thoại của Uông Chu vào điện thoại di động của Bùi Đông Lai.



- Mặc dù tao không giết mày, nhưng mày cần làm một việc cho tao.



Cầm lại điện thoại di động, Bùi Đông Lai lại nói.



- Ngài cứ nói.



Chuyện cho tới nước này, A Minh cũng biết, chính mình cũng chỉ có thể mặc cho Bùi Đông Lai dắt mũi.



- Lên xe rồi tao sẽ nói cho mày biết.



Bùi Đông Lai vừa nói, tay cầm điện thoại di động, đi ra ngoài kho hàng.



Phong Diệp thấy thế, vội vàng làm ra một cái thủ thế, hai gã thành viên Phong Diệp không nói gì, trực tiếp đem A Minh nhấc lên, đi theo Bùi Đông Lai, mà các thành viên Phong Diệp còn lại nhanh chóng dọn dẹp thi thể cùng vết máu lưu lại.



Ngoài kho hàng, mây đen che mất ánh trăng, bầu trời tối đen một mảnh; gió đêm càng lớn, thổi vào nhánh cây lắc trái lắc phải.



Bầu trời tối đen như mực.