Siêu Cấp Cường Giả

Chương 321 : Mãnh Long Quá Giang (19)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Qua nửa đêm, trong thành phố đã không còn tiếng ồn ào náo nhiệt, xe cộ cùng người đi đường rõ ràng giảm bớt, chỉ có những người thích sống về đêm lại tiếp tục hăng hái chiến đấu ở những chỗ ăn chơi có cấp bậc không đồng nhất, mong đợi có thể tìm được đối tượng thích hợp, đi tìm khách sạn đàm đạo chuyện nhân sinh.



Cùng ngày thường bất đồng chính là, ban đêm ở khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn có hơi náo nhiệt một chút, gần một phần ba biệt thự ở đây vẫn lóe lên ánh đèn.



Trong đó, náo nhiệt nhất chính là biệt thự Tương gia.



Có lẽ dùng từ náo nhiệt để hình dung biệt thự Tương gia cũng không thích hợp, bởi vì mặc dù cả biệt thử Tương gia đèn đuốc sáng trưng, người ra vào biệt thự rất nhiều, chỉ là lại rất an tĩnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác tiêu điều xơ xác.



Trên đường cái bên ngoài biệt thự, đậu một đoàn xe kéo dài, hơn một trăm tên thành viên Hồng Tinh, đứng xung quanh biệt thự.



Bên trong đại viện của biệt thự tạm thời bố trí một cái linh đường, thi thể của Tương Cương sau khi trải qua xử lý, đặt ở trong một bộ quan tài bằng thủy tinh, tám tên thành viên Hồng Tinh đứng ở bên cạnh linh cữu, chịu trách nhiệm thủ hộ di thể của Tương Cương.



Dựa vào an bài của đám người Phương Khôn, chỉ sau khi bắt được Bùi Đông Lai, dùng đầu cùng máu tươi của Bùi Đông Lai tế linh hồn Tương Cương xong, mới đem di thể của Tương Cương đến nhà tang lễ hỏa táng, sau đó mới hạ táng.



Trong đại sảnh biệt thự, sương khói mông lung, ngoài trừ Tương Cương cùng một một gã đại lão Hồng Tinh bị giết ra, còn lại bảy tên đại lão trong số đó Uông Chu không có mặt ở đây.



- Tên khốn kiếp kia đã bị người của tôi bắt được!



Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong đại sảnh vốn an tĩnh, người mở miệng chính là Uông Chu, hắn từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, vừa đi về phía mọi người vừa nói, giọng nói mang theo vài phần kích động cùng mấy phần tức giận.



"Xôn xao!"



Lời nói của Uông Chu tựa như một quả boom tấn ném vào trong đại sảnh, khiến cho sắc mặt đám người Phương Khôn đều biến đổi, sau đó nhất tề đều ngồi dậy từ ghế salon nhìn về phía Uông Chu.



Khiếp sợ sao?



Đúng vậy!



Phải biết rằng, sau khi Tương Cương chết đi, đầu tiên Phương Khôn ban bố lệnh truy sát trong hắc đạo, cả Hồng Tinh đều xuất động, ngoài ra cảnh sát cũng ban bố lệnh truy nã đối với Bùi Đông Lai, phái ra rất nhiều cảnh sát tiến hành kiểm tra các tụ điểm ăn chơi, trung tâm mát xa, khách sạn của Nam Cảng.



Tính đến trước mắt vô luận là thành viên của Hồng Tinh hay là cảnh sát bên kia cũng không có truyền đến tic tức bắt được Bùi Đông Lai thậm chí ngay cả tung tích của Bùi Đông Lai cũng không có phát hiện ra.



Ở dưới dạng tình hình này, Uông Chu lại nói Bùi Đông Lai đã rơi vào trong tay hắn, cái này mang tới rung động như thế nào với đám người Phương Khôn?



- Anh Uông, cái đồ chó hoang kia ở đâu?



Người đầu tiên từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần là Tiết Khiêm có mối quan hệ tốt nhất với Tương Cương, hai mắt hắn đỏ rực, tựa hồ hận không được ngay lập tức đem Bùi Đông Lai bằm thây vạn đoạn.



- A Chu, người của ông làm thế nào mà bắt được hắn?



Bất đồng với Tiết Khiêm đang kích động, nóng lòng muốn báo thù, Phương Khôn sau khi bình tĩnh lại trong cơn khiếp sợ, mang theo vài phần hoài nghi hỏi Uông Chu.




- Tối nay, Nam Cảng phát sinh chuyện lớn —— hắc, Tương Cương đã bị giết!



- Cái gì?



Chu Nhược Đồng cả kinh trợn mắt há hốc mồm.



- Tương Cương đã chết, hắc đạo của Nam Cảng sẽ do Lăng Hoa Cường anh định đoạt!



Lăng Hoa Cường hăng hái, tựa hồ như thấy được tương lai tốt đẹp của mình:



- Em nói xem, đến lúc đó anh có thể biến em trở thành nữ nghệ sĩ người Hoa thành công nhất hay không?



- Em cũng biết là anh Cường hiểu em nhất!



Chu Nhược Đồng lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ, không hỏi Tương Cương chết như thế nào, mà là hưng phấn khoa tay múa chân, đang khi nói chuyện, liền hôn lên mặt Lăng Hoa Cường một cái, lưu lại một dấu son môi màu hồng phấn, đồng thời đem cái tay nhỏ bé như không xương sờ nắn vật thể giữa hai chân của Lăng Hoa Cường.



Lăng Hoa Cường lập tức nổi lên phản ứng vốn có của nam nhân, đưa tay ấn đầu Chu Nhược Đồng xuống, đem đầu của Chu Nhược Đồng dí vào giữa hai chân…



Giờ khắc này.



Hắn không nhớ người phụ nữ sinh hạ cho hắn một đứa con gái, cuối cùng lại bị hắn vứt bỏ, một người phụ nữ cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, khổ cực nuôi con gái của hắn khôn lớn, cuối cùng bởi vì không có tiền chữa bệnh mà người phụ nữ luống tuổi ấy đã chết trên giường bệnh.



Giờ khắc này.



Hắn cũng không nghĩ tới, hai đứa con của hắn rốt cuộc còn sống hay đã chết.



Hắn đã quên mất chính mình từng được gọi là Trang Hổ.



Hắn, chỉ biết mình hiện tại gọi là Lăng Hoa Cường, là đại ca của Đông Tinh, lão đại xã hội đen Nam Cảng, hơn nữa, sắp trở thành lão đại xã hội đen duy nhất của Nam Cảng!



Hắn, chỉ muốn tâm can bảo bối Chu Nhược Đồng của hắn dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia hầu hạ hắn, lấy phương thức này nghênh đón tương lai tươi sáng!



Tương lai?



Hắn, nghênh đón chính là ác mộng!