Siêu Cấp Cường Giả

Chương 334 : Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(12)

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Ở dưới chân núi, tên tài xế Tiểu Lý cùng phó tổng Dương Hải Bình của công ty giải trí Đông Nguyệt thấy 4 chiếc xe ô tô đều dừng lại thì liền trợn tròn cặp mắt, bọn họ thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai lại giống với bọn họ rảnh rỗi đi trên những chiếc xe tốt tới địa phương ngay cả *** chim cũng không có này.



"Ách..."



Thấy một đám thành viên Phong Diệp mặc áo đen đeo kính đen tựa như đóng phim từ trong ô tô đi xuống đi về phía chiếc Mercedes-Benz s600, Bùi Đông Lai một thân trang phục cao quý, một tay xách Lăng Hoa Cường như xách một con chó chết từ trong ô tô ném ra thì tên tài xế Tiểu Lý bị cái khí thế lạnh lẽo này dọa cho sợ đến trợn mắt há hốc mồm mà Dương Hải Bình thì lại là sợ choáng váng.



Đúng vậy…



Ánh rạng động, hắn há to mồm trợn tròn hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lăng Hoa Cường trong tay Bùi Đông Lai.



Thân là phó tổng của công ty giải trí Đông Nguyệt, Dương Hải Bình cũng không phải là tay ngang, ngược lại hắn đã từng rất nhiều lần tự mình xuất hiện trong các buổi lễ trao giải của giới giải trí và hắn cũng đã từng nhiều lần tới Nam Cảng.



Đối với Lăng Hoa Cường thì hắn cũng không xa lạ gì, ngược lại hắn hết sức quen thuộc người này!



Hắn biết Lăng Hoa Cường là chủ tịch tập đoàn Đông Tinh, là đại ca của Đông Tinh cùng với Tương Cương nổi danh là lão đại xã hội đen của Nam Cảng.



Hắn thậm chí còn biết tin tức Tương Cương đã chết.



Ở dưới dạng tình hình này, theo hắn xem ra thì Lăng Hoa Cường vốn là nên thống nhất giang sơn hắc đạo Nam Cảng. Thế nhưng mà lúc này lại giống như một con chó chết bị xách từ trong ô tô đi ra, cái này có thể khiến hắn không rung động sao?



Giờ khắc này hắn thậm chí hoài nghi mình nhận lầm người!



Nhưng mà.



Khi hắn thấy nốt ruồi đen ở phía dưới bên trái khóe miệng của Lăng Hoa Cường thì hắn biết mình không có nhận lầm người!



Mặc dù hắn không thể tin được cái người tên là Lăng Hoa Cường kia từng khiến cho hắn và rất nhiều ông trùm giới giải trí phải nhìn lên lại giống như một con chó chết bị ném ra ngoài xe ô tô!



- Phong Diệp, cậu dẫn người trông coi ở đây không cho thôn dân lên núi.



Bùi Đông Lai không để ý đến Dương Hải Bình cùng tài xế Tiểu Lý bị hù dọa đến há hốc mồm mà là phân phó với Phong Diệp một tiếng, sau đó một tay nhấc Lăng Hoa Cường lên rồi lên núi.



- Rõ, Bùi tiên sinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Phong Diệp trước tiên là cúi người xuống đáp ứng sau đó đánh ra một cái thủ thế, dấu tay vừa ra thì lập tức có 4 gã thành viên Phong Diệp hướng đường phía trước đi tới chuẩn bị phong tỏa.



Bùi tiên sinh?



Nghe được lời nói của Phong Diệp, Dương Hải Bình cùng tài xế Tiểu Lý liếc mắt nhìn nhau, cảm giác kia như muốn hỏi đối phương: Bùi tiên sinh này là thần thánh phương nào?



Không có đáp án, trong mắt hai người nhìn nhau ngoài trừ khiếp sợ ra thì vẫn là khiếp sợ!



Giữa sườn núi.



Trang Hiểu Vân không có lau đi nước mắt trên mặt mà là lấy ra một cái lưỡi hái đã chuẩn bị trước đó, chuẩn bị nhổ cỏ trên mộ phần của mẫu thân.



Trong quá khứ những năm trước, hàng năm nàng cùng Trang Bích Phàm cứ vào tiết thanh minh lại trở về thôn Đinh bái tế mẹ của mình, mỗi một lần đều sẽ tu sửa lại mộ phần của bà hơn nữa cũng chính là do nàng nhổ cỏ.



- Chị, để em.



Mắt thấy Trang Hiểu Vân muốn nhổ cỏ trên mộ của mẹ giống như những lần tế bái trước thì Trang Bích Phàm lau hết nước mắt thanh âm khàn khàn nói.



- Để chị làm, em đem giấy, rượu cùng hương lấy ra.



Trang Hiểu Vân đầu tiên là ngẩn ra sau đó nói.



Nghe được lời nói của Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm trong quá khứ luôn nghe lời nàng lại không có làm theo lời nàng, mà là đứng dậy im lặng không lên tiếng đi tới trước người Trang Hiểu Vân.



Nhìn bộ dáng thương tâm mà quật cường kia của Trang Bích Phàm thì Trang Hiểu Vân không nói gì nữa mà đem lưỡi hái đưa cho Trang Bích Phàm.



Một tay nhận lấy lưỡi hái, Trang Bích Phàm tháo kính cũng cái mũ xuống bắt đầu cắt cỏ.



- Mẹ, thật lâu không có tới thăm mẹ, mẹ ở dưới đó có khỏe không?



MắtTrang Hiểu Vân đỏ hoe theo thứ tự đem rượu, giấy, hương lấy ra nhẹ giọng nói:



- Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con cùng với em trai, chúng con đều sống rất tốt.


Lăng Hoa Cường kích động rống lớn một tiếng.



- Lăng Hoa Cường, có lẽ mày cảm thấy Lăng Hoa Cường mày ở Nam Cảng hô phong hoán vũ, có thể tùy tiện ngủ với những nữ nhân mà người khác tặng mày sẽ rất có cảm giác thành tựu! Nhưng là… tao cho mày biết, thân là một người đàn ông hắn có bao nhiêu thành tựu không phải là đời này hắn có thể ngủ cùng bao nhiêu nữ nhân mà là một nữ nhân cả đời quan tâm hắn, yêu hắn!



Bùi Đông Lai lạnh lùng nói:



- Đã từng có một nữ nhân như vậy đáng giá để mày dùng một đời đi yêu thương nàng! Người đàn bà kia sau khi mày rời đi vừa làm cha vừa làm mẹ, đã hy sinh thanh xuân cùng tính mạng, bằng vào hai tay của mình dùng những đồng tiền sạch sẽ nhất đem các con của nàng nuôi lớn! Người đàn bà kia thậm chí lúc mày rời đi được ba năm chẳng những mong đợi mày có thể trở về lại còn nói dối với các con của mày, nói mày là đi ra ngoài kiếm tiền! Khi mày nằm với những nữ nhân mà mày tự nhận là rất cao quý kia, nữ nhân kia bởi vì yêu mày nên gả cho mày cuối cùng lại bị mày vứt bỏ, bởi vì không có tiền chữa bệnh mà nàng đang sống sờ sờ lại phải chết trên giường ở nhà!



"Xôn xao ~"



Lưỡi hái từ trong tay Trang Bích Phàm rơi xuống, hắn vô lực ngồi xổm trên mặt đất khóc không ra tiếng.



"Ô… Ô…"



Trang Hiểu Vân ngồi ngay cạnh đó ôm đầu thất thanh khóc rống.



Bên tai quanh quẩn lời nói của Bùi Đông Lai, nghe thấy tiếng khóc bi thống, lại nhìn bộ dáng lệ rơi đầy mặt của Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm, Lăng Hoa Cường chỉ cảm thấy tín ngưỡng kiên trì rất nhiều năm trong nội tâm bắt đầu sụp đổ, một cỗ cảm xúc tự trách chưa bao giờ có tràn ngập trong lòng hắn…



- Mày cho rằng mày chiếm được vinh hoa phú quý trở thành người có tất cả.



Mặt của Bùi Đông Lai không chút thay đổi nói:



- Trên thực tế, mày đã mất đi thứ quý giá nhất, mày là người thật đáng buồn, đáng hận nhưng không phải người đáng thương!



Oanh!



Câu nói sau cùng của Bùi Đông Lai giống như một đạo sấm rền nổ vang bên tai Lăng Hoa Cường, hắn mờ mịt quay đầu, nhìn tới cái nấm mồ tầm thường trước mắt trong đầu trong lúc lơ đãng hiện ra thân ảnh người đàn bà kia.



Người đàn bà kia, thân mặc một thân quần áo vải thô, tóc kết đuôi sam, khuôn mặt tươi lúc nào cũng tươi cười ôn nhu.



Người đàn bà kia, từng ở lúc nhà không có gạo mà cam chịu dâng lên canh cá, dành hết những thứ ngon lành cho hắn cùng con của hắn ăn, chính mình chỉ ăn cái đầu cá nhưng vẻ mặt lại nở nụ cười nói nàng thích ăn nhất là đầu cá.



Người đàn bà kia, khi hắn thấy được vẻ xa hoa trụy lạc của thành thị mà dã tâm đầy lòng oán giận lão Thiên bất công thì nàng liền lên tiếng an ủi hắn nghèo một chút cũng không sao chỉ cần có thể cho hài tử ăn học tử tế là được.



Người đàn bà kia bị hắn coi là người quê mùa, bị hắn vứt bỏ cuối cùng vì không muốn ném bỏ chức đại ca trước mặt, vì lòng tự ái đáng thương mà chưa lúc nào trở về tìm nàng không nói, thậm chí còn đem nàng quên lãng!



Người đàn bà kìa mặc dù rời xa hắn nhưng dường như lại đang ở trước mắt, ở trước mặt hắn cười nói:



- Hồ, anh đã về!



"Lộp bộp!"



Nụ cười ôn nhu trăm năm không thay đổi kia dường như là một phát đao vô hình trong nháy mắt đâm trúng lương tri ẩn núp tận cùng của lương tâm hắn, khiến cho hắn tự cúi xuống cái đầu mà hắn tự nhận là rất cao quý kia.



"Bịch"



Hắn không thể không chế được mà quỳ xuống trước nầm mồ mà hắn không coi trọng trước đó.



Trang Bích Phàm một lần nữa cầm lưỡi hái lên.



- Bích Phàm, đừng!



Trang Hiểu Vân thất thanh hô to.



"Vù!"



"Phốc!"



Tay phải giơ lên chém xuống, cột máu cao ngất trời, đầu người rơi xuống đất.



Tới mộ phần phụ tử,



Dập đầu sám hối muộn màng.



Yêu hận chỉ cách nhau một lằn ranh.



Mất đi không thể lấy lại!