Siêu Cấp Cường Giả

Chương 335 : Đồng bệnh tương liên

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Mặt trời chiều ngã về tây, một chiếc Mercedes-Benz S600, một chiếc Audi Q7 cùng hai chiếc Land Rover hộ tống dọc theo xa lộ cao tốc chạy nhanh tới hướng bến cảng Hoàng Cương thuộc Nam Quyến.



Một canh giờ sau, trời chiều dần dần rơi xuống đỉnh núi, bốn chiếc xe ô tô trước sau đã tới bến cảnh Hoàng Cương



Người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng là Đồng Vĩ đã sớm dẫn người chờ chực đã lâu, thấy xe của Bùi Đông Lai đã tới thì vội vàng nghênh đón.



- Bùi tiên sinh.



Đồng Vĩ cực kỳ bước nhanh đi tới trước người Bùi Đông Lai, cúi người chào vấn an thái độ cực kỳ tôn kính hơn nữ ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai khiến cho người ta có một loại cảm giác kính sợ.



Vài ngày trước, lúc Đồng Vĩ nhận được điện thoại của Quý Hồng, biết được Bùi Đông Lai là người nắm quyền phía sau màn của tập đoàn Đông Tinh, hơn nữa còn yêu cầu hắn phối hợp với hết thảy hành động của Bùi Đông Lai ở Nam Cảng, phản ứng của Đồng Vĩ chỉ có một: Khiếp sợ!



Một khắc kia, hắn thậm chí không cách nào tiếp nhận sự thật này!



Lúc khiếp sợ qua đi, hắn không có tự tung tự tác mà hỏi thêm một chút tin tức nào từ Quý Hồng mà là vỗ ngực đảm bảo nhất định toàn lực phối hợp với Bùi Đông Lai.



Có thể nói, mặc dù hắn rất thông minh nhanh chóng đáp ứng nhưng trong lòng hắn đối với chuyện Bùi Đông Lai vì sao có thể trở thành người nắm quyền phía sau màn của tập đoàn Đông Hải lại hết sức tò mò, cộng thêm bởi vì hắn đối với Bùi Đông Lai không biết gì cả cho nên lúc lần đầu tiên hắn đối mặt với Bùi Đông Lai chỉ là bởi vì thân phận của Bùi Đông Lai mà tôn kính hắn mà thôi.



Hiện giờ, hắn kính sợ Bùi Đông Lai chính là bởi vì Bùi Đông Lai đã làm ra những hành động lớn ở Nam Cảng.



Nhận thấy được trong đôi mắt của Đồng Vĩ toát ra kính sợ, Bùi Đông Lai gật đầu một cái đột nhiên sau đó xoay người đi về phía chiếc Audi Q7 phía sau.



Trong chiếc Audi Q7, cả khuôn mặt của Trang Bích Phàm đỏ bừng nằm ở ghế phía sau say bất tỉnh nhân sự, Trang Hiểu Vân ngồi ở vị trí kế bên tài xế vốn là sắc mặt phức tạp như đang suy nghĩ cái gì thì thấy Bùi Đông Lai đi tới liền lấy lại bình tĩnh đẩy cửa xe bước xuống.



- Bích Phàm không sao chứ?



Bùi Đông Lai trực tiếp di tới bên cạnh Trang Hiểu Vân, quan tâm hỏi trong giọng nói cũng là hơi lộ vẻ phức tạp.



Từ ý nào đó mà nói thì Bùi Đông Lai nghĩ rằng sau khi Trang Bích Phàm nhìn thấy Lăng Hoa Cường dù không khống chế được tâm tình cũng chỉ nhục mạ hoặc đánh Lăng Hoa Cường nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Trang Bích Phàm luôn luôn tự ti, hèn yếu sẽ lại một đao chém xuống cánh tay của Lăng Hoa Cường, cuối cùng còn chém đầu hắn.



Dù sao, đối với người bình thường mà nói giết người là một việc cực kỳ đáng sợ, không đơn giản là chỉ cần dũng khí là có thể làm được.



Mà sau khi Trang Bích Phàm giết chết Lăng Hoa Cường cũng không có giống như trong tưởng tượng của Bùi Đông Lai là hắn sẽ thất kinh mà ngược lại hắn lại trầm mặc không nói.



Cho đến buổi trưa, Bùi Đông Lai lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tay che dấu, giải quyết chuyện của Trang Bích Phàm, Trang Bích Phàm mới khôi phục lại một chút sau đó lôi kéo Bùi Đông Lai đi uống rượu, kết quả tửu lượng của hắn quá kém nên không có gì bất ngờ khi hắn uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự.



- Trên đường phun ra một lần, hẳn là không có chuyện gì.



Trang Hiểu Vân lắc đầu, vẻ mặt so sánh với Bùi Đông Lai còn phức tạp hơn.



- Trong nháy mắt mà Bích Phàm động thủ đó, tôi có thể ngăn cản hắn nhưng tôi không có làm như vậy.



Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút liền giải thích:



- Có hai nguyên nhân, thứ nhất, đây là chuyện nhà của các người, quyền quyết định xử trí Lăng Hoa Cường như thế nào nằm trong tay chị cùng Bích Phàm. Tiếp theo, trong nháy mắt mà Bích Phàm động thủ thì tôi nhìn ra được biểu hiện của hắn không kích động một chút nào, ngược lại, hết sức tỉnh táo cùng kiên quyết.




Lúc ấy, Bùi Đông Lai chẳng những đáp ứng còn nói giỡn rằng sẽ cho hai người tạo thành một nhóm.



- Mộ tiểu thư, thật không nghĩ tới sẽ được gặp cô như vậy.



Kinh ngạc qua đi, Trang Hiểu Vân là người đầu tiên phá vỡ vẻ an tĩnh trong đại sảnh mang theo vài phần hưng phấn nói:



- Cho tới này, cô vẫn là thần tượng của tôi, tất cả các bài hát của cô tôi đều rất thích.



- Các bài hát của chị cũng vậy, hát rất khá.



Trang Hiểu Vân đến khiến cho tâm tình bị đè nén của Mộ Khuynh Nhan chuyển biến tốt đẹp một chút:



- Mới vừa rồi Đông Lai nói với em là sẽ giới thiệu một vị bằng hữu cho em biết, thật không nghĩ tới là chị.



- Nga, các người đã đều biết nhau rồi, cũng không cần tôi phải giới thiệu nữa.



Bùi Đông Lai thấy thế liền cười trêu ghẹo nhưng trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Theo hắn xem ra, Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân đều phải trải qua những chuyện giống nhau cho nên sẽ đồng bệnh tương liên.



Ở dưới dạng tình hình này, giới thiệu cho hai người biết nhau mà nói chẳng những có thể khiến cho hai người sớm khôi phục lại như cũ mà còn có thể khiến cho hai người trở thành đôi bạn thân, một tổ hợp tốt.



"Reng… Reng …"



Bùi Đông Lai vừa dứt lời thì nhận thấy được điện thoại trong túi áo rung lên.



- Mấy người cứ nói chuyện đi nhé nhé, tôi đi nghe điện thoại.



Bùi Đông Lai cười nói một chút sau đó cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài.



- Lão bản thân ái, tôi dựa theo chỉ thị của ngài, hấp tấp chạy tới Nam Cảng chùi đít cho ngài.



Điện thoại vừa chuyển, thanh âm mê người của Quý Hồng liền truyền ra.



- Cực khổ rồi.



- Không cực khổ, một chút cũng không cực khổ, tôi có khi là thừa tinh lực.



Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng mới vừa xuống máy bay dùng một loại ngữ khí mê chết người không đền mạng nói:



- Chẳng qua là… Vạn nhất lúc chùi đít cho ngài tôi không cẩn thận lướt qua jj của ngài thì phải làm sao bây giờ?



Bùi Đông lai một đầu hắc tuyến.