Siêu Cấp Cường Giả

Chương 356 : Hôm nay, tớ là của cậu

Ngày đăng: 01:53 20/04/20


Dựa theo an bài của tổ hội nghị, toàn bộ thành viên tham dự cùng với những đại lão có mặt quyết định sẽ ăn trưa bằng đồ ăn Tung Của lúc mười hai giờ ở đại sảnh khách sạn Yến Viên, tuy nhiên bởi vì Bùi Đông Lai phát biểu tới 3 tiếng đồng hồ, nên lúc mọi người rời khỏi phòng hội nghị tới khách sạn thì đã hơn 3 giờ.



Con đường nhộn nhịp, hai người Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết sóng vai nhau đi đến nhà ăn, 2 người bước đi khá chậm, nên so với đám người phía trước thì cách một khoảng không khá lớn.



Cứ như là 2 người đều đang quý trọng thời khắc ở riêng bên nhau này.



Ánh mặt trời chiếu qua, Tần Đông Tuyết cúi đầu, vừa đi, vừa dùng ánh mắt liếc trộm nhìn Bùi Đông Lai, làm như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ một mực mím chặt môi, cười nhẹ, giống như một chú chim nhỏ đang vui vậy.



- Bùi Đông Lai đồng học, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.



Cứ bước đi….bước đi như vậy Tần Đông Tuyết ngẩng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt kiên nghị của Bùi Đông Lai, cười nói:



- Phải biết rằng, cậu là nhân vật chính của hội nghị năm nay, muộn quá cũng không hay.



Bùi Đông Lai nghe vậy thì dừng bước lại, dường như đang cân nhắc 2 người nên đi tới nhà ăn cùng với mọi người hay là cùng Tần Đông Tuyết trốn đi, tận hưởng khoảnh khắc của 2 người.



Thấy Bùi Đông Lai hơi do dự, Tần Đông Tuyết đoán được tâm tư Bùi Đông Lai, đồng thời nàng rất rõ ràng, đối với Bùi Đông Lai mà nói, đây là một cơ hội mở rộng nhân mạch tuyệt vời, không thể bỏ qua.



Đồng thời nàng cũng hiểu được, đây là thời giam hiếm có để 2 người có thể ở riêng bên nhau, nhưng mà... Nàng cuối cùng vẫn từ bỏ ý tưởng mê người này, mà là cười cười nói:



- Đồ ngốc, cả ngày hôm nay tớ đều là của cậu, gấp cái gì?



Hả?



Nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai đang do dự không khỏi nao nao, sau đó vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía Tần Đông Tuyết.



- Đi nhanh lên… Bùi Đông Lai đồng học.



Có lẽ cảm thấy lời mình nói quá mập mờ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Đông Tuyết thoáng đỏ ửng, sau đó cũng không quản mình đang mang giày cao gót, nàng chạy nhanh về phía trước, rồi quay đầu lại ngoắc ngoắc Bùi Đông Lai.



Bùi Đông Lai cười cười, bước nhanh đuổi kịp.



Khi Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết đến nhà ăn thì mọi người tham dự hội nghị, nhân viên và những vị đại lão đều đã đến đông đủ.



Cứ như là một buổi liên hoan vậy, vấn đề chỗ ngồi là không thể loạn, Trình Kiến mang theo 3 người phụ trách các bộ và uỷ ban trung ương cùng Cổ Bồi Nguyên, Trần Tử viết, Tống Kim ngồi vào một bàn, còn các nhân viên và những thành viên tham dự có quen biết nhau thì ngồi vào một bàn, chuyện trò vui vẻ, cơ bản đều thảo luận về mô hình Bùi Đông Lai làm ra.



- Đông Lai, Đông Tuyết.



Nhìn thấy Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết tiến vào nhà ăn, Trần Tử Viết ngồi đối diện cửa ra vào liền hướng về phía hai người vẫy vẫy tay.



- Thầy Trần kêu chúng ta qua kìa, đi nhanh đi.



Mắt thấy Trần Tử viết gọi tới, Tần Đông Tuyết liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, nàng không cảm thấy ngồi ở đó có gì không ổn ngược lại, nàng còn muốn cho cả thế giới này đều biết, nam nhân của nàng là nhân vật chính của buổi lễ tối nay.



Nghe Tần Đông Tuyết nói, Bùi Đông Lai gật gật đầu, mang theo Tần Đông Tuyết đi tới bàn của đám người Trình Kiến.



Trong quá trình đi tới, đại đa số thành viên và nhân viên tham dự hội nghị đều mỏm cười chào hắn, mỗi lần như vậy hắn đều mỉm cười chào đáp lại.



Rất nhanh, Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết đi tới cạnh bàn đám người Trình Kiến, ở giữa Trần Tử Viết và Cổ Bồi Nguyên đang thừa ra 2 cái ghế dành chỗ cho 2 người.



Hai người mới vừa nhập tọa, Diệp Tranh Vanh lặng lẽ đi tới bên cạnh lãnh đạo trực tiếp cưa hắn, Lý chủ nhiệm, cúi người, thấp giọng nói câu gì đó bên tai Lý chủ nhiệm.
Tần Đông Tuyết cười gật đầu, mở cửa ô tô, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.



- Đi đâu đây?



Bùi Đông Lai hỏi.



- Bát Đạt Lĩnh.



Tần Đông Tuyết cười mở to mắt nhìn, cảm giác như đang muốn hỏi:"Bùi Đông Lai đồng học, ngươi biết đường không?"



- Tuân mệnh, lãnh đạo.



Bùi Đông Lai cười to một tiếng, khởi động ô tô.



Tần Đông Tuyết cũng mỉm cười lộng lẫy.



Khi Bùi Đông Lai lái ô-tô đến "Bát Đạt Lĩnh" thì sắc trời dần tối, các du khách đều chuẩn bị quay trở về.



Đối với việc này thì Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết không có để ý, mà là thừa dịp bóng đêm tiến vào bên trong.



- Tần Đông Tuyết đồng học, mang giày cao gót đi Bát Đạt Lĩnh, đoán chừng cậulà người đầu tiên đó.



Trong bóng đêm, Bùi Đông Lai thấy tốc độ của Tần Đông Tuyết khá chậm, di chuyển hết sức khó khăn thì nhịn không được trêu ghẹo nói.



Sắc mặt Tần Đông Tuyết đỏ lên, vẻ mặt đáng thương.



- Nhấc chân lên.



Bùi Đông Lai ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói.



Tần Đông Tuyết nao nao, nhưng rồi cũng nghe lời nhấc chân phải lên, đợi Bùi Đông Lai cởi bỏ chiếc giày, lại nâng chân trái lên.



- Này, cầm lấy.



Bùi Đông Lai đem đôi giày cao gót đưa tới trước mặt Tần Đông Tuyết, đợi Tần Đông Tuyết nhận lấy, sau đó liền ngồi xổm đưa lưng về phía Tần Đông Tuyết, nói:



- Lên đây nào.



Gió lạnh thoáng thổi, bóng đêm như vẽ.



Tần Đông Tuyết cả người chấn động, sau đó thần tình hạnh phúc mỉm cười, nhu thuận ghé vào trên lưng Bùi Đông Lai, tùy ý để hai tay Bùi Đông Lai nâng cặp mông nảy nở của mình, rảo bước về phía Trường Thành đi tới.



" Mưa rơi trên nỗi đau nào. Lòng chợt thấy nghẹn ngào vì bao khát khao. Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ. Tình yêu đôi ta như là mơ"



Trong màn đêm.



Một cô gái được xung kinh thành đệ nhất mỹ nhân - Tần gia mỹ nữ, đang ghé vào trên lưng Bùi Đông Lai, lắc lắc cái đầu, trên tay cầm dôi giày cao gót, vừa cười vừa hát, lại rơi lệ đầy mặt.



Ngày này, nàng đã đợi lâu lắm rồi.!.