Siêu Cấp Cường Giả

Chương 378 : Cách biệt nhau một trời một vực

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Lúc sáng sớm, khi ánh mặt trời bắt đầu lên cao. Ngay chỗ sơn cốc, 26 tên quân nhân đứng ở đó, 2 chiếc máy bay trực thăng đậu ở phía sau bọn họ, cách bọn họ một khoảng không xa.



-    Chào cậu, tôi là đội trưởng đội dự bị Long Nha, Bàng Phong.



Ánh rạng đông, Bàng Phong đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi cúi chào, sau đó giơ cánh tay phải lên.



Sắc mặt Bùi Đông Lai nghiêm túc làm ra một động tác theo kiểu nhà binh, sau đó nắm lấy tay Bàng Phong:



-    Chào anh, tôi là Bùi Đông Lai, là đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.



-    Cảm ơn cậu đã dạy cho chúng tôi một bay học.



Bàng Phong nhìn thoáng qua vết thương ngay cánh tay trái của Bùi Đông Lai, sau đó nhìn vào khuôn mặt hơi trắng bệch vì mất nhiều máu của Bùi Đông Lai, vẻ mặt chân thành nói.



-    Tỷ thí với nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.



Bùi Đông Lai mỉm cười nói.



-    Thương thế của cậu cần phải tiến hành xử lý nhanh một chút cho nên tôi cũng không làm phiền cậu nữa.



Khi nói chuyện, Bàng Phong buông lỏng cánh tay phải của Bùi Đông Lai, nói:



-    Tôi hy vọng có một này, chúng ta sẽ được kề vai chiến đấu.



-    Tôi cũng vậy.



Bùi Đông Lai nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người mang theo 5 tên tiểu đội đặc chiến Đằng Long lên trực thăng.



-    Tất cả mọi người, kính lễ…



Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, thân là đội trưởng đội dư bị Long Nha thì Bàng Phong hô lên một tiếng rồi cúi chào.



“Bá!"



19 tên thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha đều cúi chào.



Bên tai nghe được tiếng hô của bo, Bùi Đông Lai cùng với mấy gã tiểu đội đặc chủng Đằng Long không hẹn mà cùng dưng bước.



"Ba!"



"Bá!"



Xoay người hoàn lễ, hành văn liền mạch lưu loát



Thời gian chậm dần, hình ảnh như dừng lại.



Giờ phút này.



26 quân nhân tinh anh nhất của nước cộng hòa dùng phương thức này để chào nhau.



1’ sau, Bùi Đông Lai mang theo đội viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long lên trực thăng.



-    Tôi nghe nói các cậu đã đánh bại đội dự bị Long Nha, điều này có thật không?



Trên trực thăng, tên phi công không có điều khiển trực thăng rời đi mà nhìn về 6 người Bùi Đông Lai rồi mở miệng hỏi.
Vương Khuê, người được gọi là Hổ Vương thấy thế thì liền mặt dày đứng lên, đi đến trước đám người Ngũ Cương.



Mặc dù ngày đầu tiên Vương Khuê thấy Bùi Đông Lai thì hắn liền cùng bắt tay với Bùi Đông Lai, muốn dùng phương thức đó để kiểm tra thực lực của Bùi Đông Lai. Nhưng mà thông qua trận đấu trong lần tỷ võ thì Ngũ Cương đã hiểu Vương Khuê, đây là một người có tính nam nhi.



Bởi vì đã hiểu Vương Khuê, nên Ngũ Cương cũng không ghét Vương Khuê.



-    Đội trưởng của chúng tôi đã giành chức vô địch trong cuộc tỷ thí năng lực tác chiến, chúng tôi đến đây để cùng chúc mừng.



Ngũ Cương nói xong, cố ý nhìn về phía bàn của tiểu đội đặc chiến Lang Nha, nhưng lại không thấy Diệp Thiên ở đâu vì vậy quay đầu lại 4 thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, nói:



-    Có phải như vậy hay không, các anh em?



-    Đông Lai vô địch.



4 người đồng thanh hô lên.



"Ách..."



Nghe được câu trả lời của Ngũ Cương, tất cả mọi người trong phòng ăn liền ngẩn ra, sau đó dường như Vương Khuê đã nhớ ra điều gì, hắn nói:



-    Đúng rồi Ngũ Cương, tôi nghe nói Bùi Đông Lai bị thương, có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến việc tham chiến vào ngày mai không?



“ Lộp bộp”



Đối mặt với câu hỏi của Vương Khuê, trong lòng cua Ngũ Cương liền dao động, nụ cười trên mặt hắn đã biến mất. Lý trí nói cho hắn biết, lấy thương thế của Bùi Đông Lai thì trận chiến ngày mai, Bùi Đông Lai có khả năng không tham gia được.



-    Đáng tiếc, vốn là muốn coi Bùi Đông Lai giáo huấn tên Diệp Thiên không biết trời cao đất rộng kia một phen, xem ra không thể thấy rồi a.



Vương Khuê thấy sắc mặt Ngũ Cương khó coi thì mang theo vài phần nuối tiếc, nói.



-    Ai giáo huấn ai còn chưa biết được.



Vương Khuê vừa dứt lời thì trong phòng ăn truyền ra một tiếng hừ lạnh.



Chủ nhân của giọng nói này là thành viên của tiểu đội đặc chủng Lang Nha.



-    Tạm thời không nói đến trận chiến ngày mai, chỉ bằng những gì Đông Lai đã làm thì vô luận là năng lực tác chiến cá nhân hay năng lực chỉ huy của Đông Lai đủ để đội trưởng Diệp Thiên của các anh rớt lại ở phía sau mấy cái ngã tư rồi.



Nghe được tên thành viên của tiểu đội Lang Nha hừ lạnh, trong lòng tiểu Trư cảm thấy hổ thẹn với Bùi Đông Lai nê phẫn nộ nói:



-    Một người hy sinh chiến hữu để hoàn thành nhiệm vụ nhưng cuối cùng lại không thể hoàn thành được. Một người cam tâm lấy bản thân mình làm mồi, chỉ mong huynh đệ có thể bình an ra khỏi chiến trường, cuối cùng là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, 2 người này cách biệt một trời một vực.



Lời nói của tiểu Trư giống như một cái tát, tát vào mặt tên thành viên tiểu đội đặc chủng Lang Nha kia, làm cho hắn ngậm miệng không dám nói gì thêm.



Không riêng gì hắn mà tất cả thành viên còn lại của tiểu đội đặc chủng Lang Nha đều tỏ ra bộ dạng xấu hổ.



Mà thành viên 6 tiểu đội đặc chủng còn lại đều lộ ra bộ dạng kính nể.



Kính nể người nam nhân đang nằm ở giường bệnh.



Đối với hết thảy mọi chuyện thì Bùi Đông Lai cũng không rõ, lúc này hắn không dùng cơm nữa mà đem ánh mắt nhìn về phía trước cửa, nhìn vào một vị khách không mời mà đến.



Diệp Thiên!