Siêu Cấp Cường Giả

Chương 379 : Tôi không tin

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


-    Cậu làm sao thế?



Trong phòng bệnh, nữ y tá mang cơm cho Bùi Đông Lai ăn, lúc này thấy Bùi Đông Lai dừng ăn cơm thì cảm thấy có chút kỳ quái, mở miệng hỏi.



-    Chiến hữu đã đến rồi, để lúc nữa rồi ăn thêm.



Bùi Đông Lai nhìn vào y tá rồi mỉm cười, nói.



Y tá nghe vậy, theo bản năng thì quay đầu ra ngoài người, thì thấy được khuôn mặt kiêu ngạo của Diệp Thiên.



-    Thân thể của cậu mất máu rất nhiều nên còn yếu, cần phải ăn cơm, bổ sung thêm chất dinh dưỡng.



Y tá làm tròn bổn phân của mình:



-    Cho nên cậu cần phải ăn hết đi.



-    Biết rồi, cảm ơn.



Bùi Đông Lai mỉm cười nói cảm ơn, nhưng trong lòng đang suy nghĩ mục đích đến đây của Diệp Thiên.



Ngoài cửa, Diệp Thiên cũng không có trực tiếp đi vào phòng mà là đợi y tá rời đi.



-    Các cậu không phải đã tới rồi sao sao? Tại sao lại đến nữa? Chẳng lẽ không biết người bệnh cần phải được ăn cơm và nghỉ ngơi sao?



Y tá cũng không nhận ra Diệp Thiên, cũng không biết Diệp Thiên không phải là chiến hữu của Bùi Đông Lai cho nên vừa bước ra khỏi cửa thì nàng liền nói một tràng.



Không trả lời, Diệp Thiên chỉ lạnh lùng liếc nhìn y tá một cái rồi đẩy cửa đi vào phòng.



Y tá tức giận đến bộ ngực run lên, nàng muốn túm Diệp Thiên lại nhưng mà chẳng biết tại sao khi nhìn vào cặp mắt lạnh như băng của Diệp Thiên thì trong lòng nàng không khỏi run lên, dừng bước lại.



Mắt thấy Diệp Thiên đi vào phòng, Bùi Đông Lai dựa vào đầu giường, sắc mặt bình tĩnh nhìn vào Diệp Thiên.



Nhìn bộ dạng bị băng bó của Bùi Đông Lai, Diệp Thiên không khỏi nhớ tới một màn ở sơn cốc.



Thân là một trong những người được xem trọng nhất đời sau của Diệp gia thì thông qua con đường đặc thù Diệp Thiên đã thấy được toàn bộ hành trình chiến đấu của Bùi Đông Lai và tiểu đội đặc chủng Đằng Long vs đội dự bị Long Nha, thấy được Bùi Đông Lai sáng tạo kỳ tích.



Sau khi cuộc tranh tài kết thúc thì cả người của Diệp Thiên thì đã xụi lơ.



Hắn không tin được Bùi Đông Lai có thể thành công dẫn dắt đội của hắn vượt qua được đội dự bị Long Nha, thuận lợi xuyên qua sơn cốc hơn nữa bên đội của Bùi Đông Lai lại không tổn thất người nào.



Nhưng mà.



Sự thật nói cho Diệp Thiên biết, Bùi Đông Lai đã làm đuợc việc này. 



Hơn nữa, còn làm vô cùng hoàn mỹ.
Trần Quốc Đào tức giận mắng:



-    Nếu không phải có những lão gia hỏa Diệp gia kia thì chỉ bằng hắn, không nói đến việc kế thừa y bát của Diệp Cô Thành, ngay cả cánh cửa Long Nha cũng chưa đủ tư cách để bước vào.



Bùi Đông Lai cười cười, không hé răng.



-    Tiểu tử, thật sự có lỗi, bởi vì một số người làm khó dễ nên ta không thể nào giúp cậu vào Long Nha được.



Trần Quốc Đào thấy thế, vẻ mặt tự trách nhìn Bùi Đông Lai, nói:



-    Bất quá, ta cùng với Tiêu XX đã nói qua, sau này ta sẽ mang cậu đến gặp hắn, hắn nghe chuyện của cậu cũng rất muốn gặp cậu.



-    Có vào Long Nha hay không cũng không sao.



Bùi Đông Lai cười cười, dường như không để ý.



Chẳng biết tại sao, khi thấy biểu hiện không để ý của Bùi Đông Lai thì Trần Quốc Đào lại càng cảm thấy áy náy. Hắn tháo chiến quân mạo ( Mũ quân đội) xuống, bước qua bước lại vài bước, nói:



-    Tiểu tử, trận đấu vừa rồi cậu đã chứng minh thực lực của mình, cho dù không vào Long Nha cũng không sao cả.



-    Vâng.



Bùi Đông Lai có thể hiểu được tâm tình áy náy của Trần Quốc Đào cho khẽ ừ một tiếng.



-    Ngoài ra lúc này cậu đang bị thương cho nên cũng đừng tham gia trận cách đấu vào ngày mai, một hồi cậu theo ta, chờ sau khi thương thế của cậu tốt lên thì ta sẽ mang cậu đến gặp Tiêu XX.



Trần Quốc Đào đội mũ lên rồi nhìn vào Bùi Đông Lai, mở miệng nói.



-    Không sao đâu thủ trưởng.



Bùi Đông Lai lắc đầu cười nói:



-    Tôi đã đáp ứng với ngài rằng sẽ đoạt chức quán quân….



-    Tiểu tử, mau thành thật nói cho ta biết, có phải tiểu tử DIệp gia kia muốn thừa dịp cậu bị thương thắng cậu, để nó lấy lại danh dự không?



Thân là nhân vật số 1 của quân khu Giang Ninh, Trần Quốc Đào không phải là kẻ ngốc.



-    Rất nhiều người nói nằm đó cha của tôi bị Diệp Cô thành đánh gãy một chân, cút khỏi Yên Kinh nhưng mà tôi không tin.



Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhớ lại nụ cười phúc hậu của Bùi Vũ Phu thì nhẹ giọng nói;



-    Hiện tại đồ đệ của Diệp Cô Thành nói muốn đánh gãy 2 cánh tay, gõ rụng 10 cái răng của tôi, muốn để tôi cút ra khỏi Yên Kinh. Tôi cũng không tin.