Siêu Cấp Cường Giả

Chương 411 : Quyền lực, sắc đẹp

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Tục ngữ nói, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.



Từ khi phát sinh sự kiện ở Nam Cảng, Bùi Đông Lai bị bắt phải trồi lên khỏi mặt nước, hắn cũng không giấu thân phận ông chủ sau màn của mấy tập đoàn nữa.



Ở dưới dạng tình hình này, Đông Phương Lãnh Vũ một công tử ca đã mất chỗ dựa là Liễu Nguyệt lại dưới sự yêu cầu của các trưởng bối trong nhà thì một đám giống như kẹo da trâu xum xoe nịnh hót Đông Phương Lãnh Vũ, khiến cho Đông Phương Lãnh Vũ trở thành Hỗn Thế Ma Vương danh xứng với thực ở Đông Hải thậm chí ở cả vùng tam giác Trường Giang này.



Bởi vì bên người có một đám phú nhị đại, quan nhị đại mà chuyện tình của Bùi Đông Lai ở khách sạn Yên Kinh rất nhanh liền truyền vào tai Đông Phương Lãnh Vũ.



Đối với lần này thì Đông Phương Lãnh Vũ đã sớm chờ ở cửa biệt thự thấy Bùi Đông Lai xuống xe thì liền vọt tới trước người Bùi Đông Lai, hắn như được uống máu gà mà hưng phấn hoa tay múa chân nói:



- Em nói Đông Lai ca, anh cũng quá ngưu đi?



Bùi Đông Lai tuy rằng không biết Đông Phương Lãnh Vũ nguyên nhân vì thân phận của mình trồi lên mặt nước mà lôi kéo theo một đám con nhà giàu, biết được chuyện xảy ra ở Yến Kinh, bất quá nghe được ý tứ ở trong lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ thì cũng biết Đông Phương Lãnh Vũ đang nói cái gì.



- Đông Lai ca, anh không biết đâu đám gia hỏa kia vốn sùng bái anh sát đất hiện giờ lại nghe nói sự tích của anh ở Yên Kinh thì dồn dập muốn em có thể giới thiệu anh cho bọn hắn nhận thức, dùng lời của bọn hắn mà nói thì có thể nhận thức anh bọn hắn chính là liếm giày cho anh cũng nguyện ý!



Nguyên nhân có lẽ là quá mức hưng phấn nên không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Đông Phương Lãnh Vũ nói một tràng ngữ khí hưng phấn vô cùng.



Bùi Đông Lai nghe vậy, tức giận cho Đông Phương lãnh Vũ một cái đánh:



- Tiểu tử cậu lại cùng đám quần là áo lụa kia hỗn cùng nhau sao? Học kỳ này kết thúc rồi thành tích thế nào?



- Đông Lai ca, làm sao anh có thể đem em so sánh cùng với bọn chúng thế được?



Đông Phương Lãnh Vũ có chút kiêu ngạo mà ưỡn ngực:



- Kiểm tra cuối kì xếp hạng thứ 16 trong lớp, 148 điểm.



- Không tệ, tiếp tục cố gắng.



Nghe được thành tích của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai vui mừng nở nụ cười, hắn biết lấy khả năng của Đông Phương Lãnh Vũ có thể bắt kịp thành tích học tập như vậy đúng là không dễ.



- Đông Lai ca, làm người phải thành thật một chút, không nên che dấu chứ. Em có nghe nói anh ở trong cuộc tỉ võ bộ đội đặc chủng đạt được ba cái giải quán quân. Đánh đến tàn phế Vương của bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết, thật quá ngưu!



Đông Phương Lãnh Vũ nói xong, vẻ mặt lấy lòng nắm chặt lấy cánh tay của Bùi Đông Lai nói:



- Đông Lai ca, anh đã đáp ứng dạy em đua xe cùng luyện võ, thời gian lâu như vậy mà vẫn không thấy động tĩnh gì nếu không thì thừa dịp này anh đến hội sở Đông Nguyệt dạy em công phu cùng kỹ năng tác chiến của bộ đội đặc chủng đi?



- Tiểu Vũ, xem ra cháu rất thích tham gia quân ngũ nhỉ? Nếu như vậy, cháu cũng không cần đi học nữa, Tiểu cô cho cháu đi bộ đội, chỉ cần cháu có được kỹ năng của bộ đội đặc chủng, Tiểu cô tuyệt đối không ngăn cản cháu!



Lúc này đây không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Liễu Nguyệt vừa xuống xe tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ một cái.



Cho tới nay, Đông Phương Lãnh Vũ tuy rằng luôn nghe lời Liễu Nguyệt chứ không phải là sợ hải. Lúc này nghe Liễu Nguyệt vừa nói như vậy thì quệt miệng hừ lạnh nói:



- Tiểu cô, ai nói cháu muốn đi lính nào? Cháu là muốn giống như Đông Lai ca vậy, kỹ thuật lái xe nhất lưu, công phu nhất lưu, thuật bắn súng nhất lưu, nói đơn giản một chút chính là không cần tham gia quân ngũ cũng có thể thỏa sức tung hoành ngang dọc.



- Đông Lai ca của cháu thành tích học tập nhất lưu, cái này sao cháu không học theo?




- Không sao, không sao, sinh nhật của con trẻ mà náo nhiệt là bình thường thôi.



Phó Dong nghe ra trong lời nói của Liễu Nguyệt có ý tứ bất quá cũng cười ha ha lấy lòng.



- Phó thúc thúc, ngài nói không sai, sinh nhật của một tiểu hài tử như cháu chính là rất náo nhiệt, bất quá tới tham gia sinh nhật của cháu đều là bạn học của cháu, Uyển Nhi sợ ngài không theo kịp bọn họ thôi?



Đông Phương Uyển Nhi chớp mắt, vẻ mặt đáng yêu nói.



- Ách…



Nụ cười trên mặt Phó Dong hơi có vẻ cứng ngắc, hắn đường đường là nhân vật số hai của Đông Hải có thể vui chơi cùng với tiểu hài tử hay sao?



Đương nhiên không thể



Hắn tới nơi này là vì mượn cơ hội muốn tiếp cận Liễu Nguyệt, muốn cùng Liễu Nguyệt thành một đôi.



- Phó thị trưởng, tôi thay mặt Uyển Nhi cám ơn ý tốt của ngài.



Coi như Phó Dong không biết nên trả lời như thế nào thì Bùi Đông Lai cười nói:



- Bất quá Liễu tỷ nói cũng đúng… Vì con đường làm quan của ngài mà suy nghĩ sau này chuyện tình giống như thế này ngài cũng không cần phải tự mình đích thân tới.



- Bùi thiếu nói rất đúng, là tôi sơ sót.



Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vô hại của Bùi Đông Lai thì Phó Dong chỉ cảm giác như mình lọt vào hầm băng, cả người lạnh run sau đó hắn miễn cưỡng cười gật đầu nói:



- Đúng rồi, tôi còn có một cái hội nghị khẩn cấp cần phải tham dự không quấy rầy mọi người nữa, chúc mọi người có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ.



Thanh âm vừa dứt, Phó Dong cười mấy tiếng sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.



Nháy mắt xoay người.



Nụ cười trên mặt Phó Dong không còn sót lại chút gì, khóe mắt điên cuồng giựt vài cái trong con người của hắn toát ra mấy phần ủy khuất.



Nguyên nhân bởi vì ở địa vị cao mà đối với chuyện hắn theo đuổi Liễu Nguyệt, phát động thế công đối với Liễu Nguyệt mà Liễu Nguyệt tuy rằng biểu hiện ra thập phần lãnh đạm, chỉ là vì cho hắn mặt mũi mà nàng chưa bao giờ chủ động cự tuyệt giống như ngày hôm nay.



Mà hôm nay, Liễu nguyệt chẳng những ngay trước mặt cự tuyệt ý tốt của hắn mà Bùi Đông Lai còn dùng một loại giọng điệu uy hiếp, ám chỉ hắn sau này cách xa Liễu Nguyệt một chút!



Điều này làm cho hắn có cảm giác còn khó chịu hơn khi lúc ăn cơm nuốt phải một con ruồi.



Khó chịu thật nhiều nhưng so với quyền lực cùng với sắc đẹp thì hắn lựa chọn cái trước.



Bởi vì…



Người trẻ tuổi kia xưa đâu bằng nay đã không còn là tiểu lâu la ở trong mắt của hắn mà là có thể tùy tay một cái cũng có thể bóp chết hắn!