Siêu Cấp Cường Giả

Chương 412 : Nhà dột còn gặp mưa đêm (1+2)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Xe riêng của Phó Dong vừa mới rời đi thì một chiếc Cayenne đến biệt thự.



Khi xe dừng lại, năm người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh cùng nhau xuống xe.



Bởi vì thời điểm tết Nguyên đán đám người Ngô Vũ Trạch đã từng tới nơi này nên bảo tiêu phụ trách ở cửa đối với bọn họ cũng không xa lạ gì, mỉm cười chào hỏi đám người Ngô Vũ Trạch sau đó cho vào.



- Ka kháo, Đông Lai!



Tiến vào đại sảnh, chứng kiến Bùi Đông Lai thì năm người Ngô Vũ Trạch đều là sửng sốt, sau đó vẻ mặt của Ngô Vũ Trạch kinh dị hô lên.



- Các chú… mọi người cũng tới sao?



Vẻ mặt Bùi Đông Lai cũng là buồn bực, trong ký ức của hắn đám người Ngô Vũ Trạch chỉ có gặp mặt hai người Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi lúc hắn từ Nam Cảng trở về, không có lẽ nào lại tới tham dự sinh nhật của Đông Phương Uyển Nhi?



Bùi Đông Lai không biết là trong khoảng thời gian khi hắn tới Yên Kinh đặc huấn cùng với quân khu Giang Ninh thì đám người Ngô Vũ Trạch cứ đến cuối tuần lại cùng hội họp cùng với Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Uyển Nhi nên quan hệ nhanh chóng kéo gần lại.



- Dựa vào cái gì mà cậu có thể tới mà tụi ka không thể tới chứ?



- Đúng vậy.



- Tụi ka chính là tới dự sinh nhật của Uyển Nhi.



Ba người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh lần lượt mở miệng.



- Đúng thế, Bùi Đông Lai.



Dương Tĩnh cùng là vui vẻ nói:



- Trường học đã nghỉ rồi, sở dĩ chúng tớ chưa trở về là vì muốn dự sinh nhật hôm nay của Uyển Nhi, hơn nữa là muốn đợi cậu trở về làm một bữa tụ tập, ai biết đâu cậu trở về cũng không có thông báo một tiếng.



- Không có lương tâm.



- Quá không có lương tâm.



- Siêu cấp vô tình.



Ba người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh dồn dập khinh bỉ.



- Đúng rồi, như thế nào mà Hạ Y Na lại không tới?



Bùi Đông Lai thấy thế cười xấu hổ, sau đó phát hiện trong đám người không có Hạ Y Na liền hỏi.



Lấy hiểu biết của hắn đối với Hạ Y Na, nàng là một người thích náo nhiệt, Dương Tĩnh cùng Tằng Khả Tâm đều đến đây Hạ Y Na không có đạo lý nào lại không đến mới đúng.



- Na tỷ nói trong nhà có việc nên đã trở về rồi.



Tằng Khả Tâm luôn im lặng lên tiếng giải thích.



Bên tai vang lên lời giải thích của Tằng Khả Tâm, Bùi Đông Lai rõ ràng thấy vẻ mặt của Ngô Vũ Trạch có chút quái dị.



Phát hiện này khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy được Hạ Y Na có thể gặp phải phiền toái nào đó bất quá cũng không có hỏi ngay tại chỗ.



- Này, này, này, hôm nay là sinh nhật của em nhé, các người vào cửa không nhìn em thì cũng thôi chứ sao lại trò chuyện cùng với tên đại lừa gạt này?



Mắt thấy năm người Ngô Vũ Trạch từ lúc đi vào chỉ lo nói chuyện cùng với Bùi Đông Lai hoàn toàn không để ý sự hiện hữu của mình nên tiểu ma nữ lập tức bất mãn đứng dậy kháng nghị.



- Uyển Nhi, Đông Lai lừa em cái gì vậy? Nói cho Vũ Trạch ca biết rồi Vũ Trạch ca sẽ giúp em dạy dỗ hắn một bài học.



Ngô Vũ Trạch cười tiến lên lấy lễ vật từ trong túi ra nói:



- Đây là quà của Vũ Trạch ca tặng cho em.



- Uyển Nhi, em chưa thấy bọn anh khinh bỉ Đông Lai sao?



Trang Bích Phàm cũng tiến lên đưa ra quà tặng.



“ Hì hì…”



Chứng kiến hai người Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm trở mặt so với cởi quần còn nhanh hơn thì mọi người đều không nhịn được cười.
- Cũng đúng.



Nghe được lời nói của Từ Vạn Sơn, thanh niên đầu bóng lưỡng không nhịn được cười, hắn biết cha của mình nói mua lại cùng cướp đoạt cũng không sai biệt lắm, là cấp cho bên ngoài một cái “công đạo” mà thôi.



- Đúng rồi, cha, cha nói Hạ Hà tới cùng là chết ở trong tay người nào?



Thanh niên đầu bóng lưỡng lại hỏi.



- Hắn chết ở trong tay ai không quan trọng, quan trọng là… Hắn là người làm nền cho chúng ta!



Từ Vạn Sơn lại nở nụ cười, cười đến vô cùng đắc ý.



Cùng lúc đó.



Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm “đô đô”, Hạ Binh giống như bị trung phải thuật định thân, thân thể vẫn không nhúc nhích.



“Reng… Reng…”



Không biết qua bao lâu, tiếng điện thoại di động lại vang lên.



Hạ Binh cầm lấy di động vừa nhìn rõ ràng phát hiện là điện thoại của một gã thủ hạ, lập tức lấy lại tinh thần ấn nút nghe máy.



- Binh… Binh gia, Hạ gia đã chết!



Điện thoại vừa chuyển, giọng nói run rẩy của tên thủ hạ kia giống như một đạo sấm rền nổ vang bên tai Hạ Binh khiến cho Hạ Binh lại sững sờ ngay tại chỗ.



- Từ đâu mà cậu có được tin tức này?



Sau một lúc ngây người, giọng nói Hạ Binh trầm thấp hỏi.



- Binh gia, tin tức này đã truyền khắp biên cảnh!



Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ của Hạ Binh run rẩy nói:



- Dựa tin tức truyền đi, trên đường rời khỏi Myanmar thì Hạ gia đã bị người chặn giết, bất quá lại không biết là ai làm.



“Bá!”



Lần nữa nghe được câu trả lời của thủ hạ, tay phải Hạ Binh run lên, di động trực tiếp rơi xuống mặt đất.



Không biết qua bao lâu, Hạ Binh nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào bên trong.



- Chị dâu, em… Em vừa mới nhận được tin tức.



Tiến vào linh đường, Hạ Binh nhìn thoáng qua Hạ Y Na cùng Tống Hân lấy nước mắt rửa mặt, sắc mặt khó coi nói:



- Anh của em đã xảy ra chuyện.



- Cái gì?



Tống Hân cả kinh buông Hạ Y Na ra nhảy dựng lên.



Hạ Binh cắn chặt răng:



- Anh của em ở Myanmar đã xảy ra chuyện.



- Đã… xảy ra chuyện gì?



Tống Hân thanh âm run rẩy hỏi.



- Anh ấy đã chết.



“Bịch!”



Lời nói của Hạ Binh vừa ra khỏi miệng, không đợi Tống Hân trả lời thì Hạ Y Na đã liền trực tiếp ngã xuống, hôn mê.



Nhà dột còn gặp mưa đêm.