Siêu Cấp Cường Giả

Chương 416 : Lời đã nói ra như bát nước đổ đi

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Trong đại sảnh, 2 người Tống Hân và Hạ Y Na giống như là bị mất linh hồn, mặt không chút thay đổi, ánh mắt ngây ngốc cũng không nghe được giọng nói vui sướng cùng ánh mắt hài hước của Cao Tường.



Nhưng mà, lại có người nhận thấy được.



Hạ Binh.



Đối với Hạ Binh mà nói tuy rằng Hạ Hà chết đi cũng làm cho hắn vô cùng khó sống nhưng mà hắn biết đạo lý người chết không thể sống lại, hắn biết Hạ Hà chết sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Hạ gia.



Tục nhữ có câu: Một ngày vào giang hồ thì cả đời ở giang hồ.



Người ở giang hồ, một bước đã vào nhà tù, một bước đã vào điện Diêm La.



Đây là một nơi có đi mà không về.



Thân là vua Ngọc Thạch thì tuy rằng mấy năm nay Hạ Hà tẩy trắng không ít nhưng mà vết đen trên người của hắn vẫn còn.



Hắn là người trong giang hồ.



Hắn và rất nhiều đại ca giang hồ giống nhau. Ở trong quá trình quật khởi thì trên tay đều nhiễm qua máu, không chỉ một người, cụ thể bao nhiêu người thì phải coi thử cừu địch của hắn đông hay nhiều, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không rõ được.



Đã từng, bởi vì Hạ Y Na có ông ngoại nàng che chở, bởi vì thế lực của Hạ Hà mạnh mẽ nên những kẻ thù của Hạ Hà không dám trả thủ hắn. Hiện giờ Hạ Hà đã chết, ai có thể cam đoan kẻ thù của hắn sẽ không xuống tay với vợ, con hắn, thậm chí là cả Hạ Binh nữa?



Hạ Binh không dám cam đoan.



Từ tối qua sau khi biết Hạ Hà chết thì Hạ Binh đã hiểu được, không biết là có kẻ nào đang nhắm mình báo thủ không. Cả một đêm hắn không chợp mắt để tìm cách tự bảo vệ bản thân mình.



Kết quả.



Dù hắn trằn trọc cả đêm cũng không nghĩ ra biện pháp.



Bởi vì hắn biết, ông ngoại Hạ Y Na cũng thế, Hạ Hà cũng thế. Sau khi 2 người chết thì những mối quan hệ kia sẽ trở thành những mảnh vỡ.



Lúc này thấy được vẻ hài hước trong mắt Cao Tường thì trong lòng Hạ Binh vừa động, giống như là chú dê bị lạc trong đêm, tìm được đường về nhà.



- Cao thiếu.



Mấy phút sau, thấy Cao Tường đứng một mình trước cửa thì Hạ Binh liền chạy đến chào hỏi.



- Chú Hạ, chào chú.



Lúc trước khi Cao Thế Toàn mang theo Cao Tường đi cầu hôn thì Hạ Binh là người duy nhất ủng hộ hắn vì thế khi thấy Hạ Binh thì Cao Tường cũng không lộ ra vẻ tự cao tự đại mà là thân mật bắt chuyện.



- Cao thiếu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết là có tiện hay không?



Hạ Binh âm thầm quan sát bốn phía, hạ giọng nói.



Nghe được Hạ Binh nói như thế thì trong Cao Tường hơi trầm tư, mơ hồ đoán được Hạ Binh muốn nói cái chết của Hạ Hà có quan hệ với ai. Hắn liền gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước.




- Cảm ơn ngài.



Dường như đã nhận ra tâm tư của viên cảnh sát này, Bùi Đông Lai chân thành nói một câu cảm ơn.



- Haiz, tiểu tử, cậu cảm ơn ta cũng vô dụng, ta không giúp được cậu.



Viên cảnh sát thở dài, nói:



- Nói đi, vì sao lại đánh người?



“Két”



Không đợi Bùi Đông Lai trả lời thì cửa phòng đã bị người đẩy ra.



“ Đến rồi đây.”



Tên cảnh sát thầm nghĩ một câu, sau đó đứng dậy, cúi chào, nói:



- Sở trưởng.



Không trả lời, sắc mặt của sở trưởng tỏ ra phức tạp nhìn Bùi Đông Lai một cái:



- Tiểu Lý, cậu không cần thẩm vấn, có người sẽ mang hắn đi.



- Sở trưởng, cậu…cậu ta là sinh viên ĐH Đông Hải.



Tên cảnh sát nhìn ra sở trưởng cũng đồng tình với Bùi Đông Lai, vì không muốn để cho Bùi Đông Lai rơi vào địa ngục nên hắn do dự một lát rồi nói.



Sinh viên?



Nghe được 2 chữ này thì sắc mặt tên sở trưởng biến đổi trở nên phức tạp bất quá cuối cùng hắn chỉ “ Nha” một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.



Tên cảnh sát thẩm vấn biết sự tình không thể xoay chuyển chỉ đành phải thở dài rồi đi ra.



Mấy phút sau, cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra, 4 tên cảnh sát cùng với một tên nam nhân trung niên bụng bia mang theo Khúc Phong đi vào phòng.



- Trần sở trưởng, dựa theo tình huống trước mắt thì hắn chính là thành viên buôn lậu thuốc phiện, chúng ta muốn dẫn hắn về đồn để tiến hành điều tra.



Nam nhân trung niên bụng bia vừa vào phòng thì liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói.



Trần sở trưởng nghe vậy thì biến sắc muốn nói cái gì nhưng mà cuối cùng chỉ đành phải ngậm im.



- Lời nói ra giống như bát nước đã đổ, có mấy lời không thể nói lung tung.



Bùi Đông Lai nheo mắt lại, không biết là vô tình hay cố tình mà nhìn về phía nam nhân trung niên.