Siêu Cấp Cường Giả

Chương 417 : Vừa đánh trống vừa la làng, bụng dạ khó lường

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


- Thằng nhóc, mày thật cứng miếng, mang đi cho ta.



Mắt thấy Bùi Đông Lai nhìn mình, dùng một loại giọng điệu cảnh cáo để nhắc nhở mình thì nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, truyền mệnh lệnh.



"Bá!"



Không trả lời, Bùi Đông Lai đứng dậy.



- Chu đội trưởng, cẩn thận, hắn biết đánh nhau.



Khúc Phong đứng ở sau thấy Bùi Đông Lai đứng dậy thì liền nhắc nhở.



“ Vù..Vù..Vù..Vù”



Khúc Phong vừa dứt lời thì 4 gã cảnh sát liền rút súng ra nhắm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bóp cò, để cho Bùi Đông Lai xuống kia uống trà với ông bà.



- Tôi nhắc nhở ông một lần nữa, có mấy lời một khi đã nói rồi thì không thể thu trở lại.



Đối mặt với mấy họng súng thì Bùi Đông Lai mặt không đổi sắc nhìn vào Chu đội trưởng.



- Bản thân tao muốn xem mày còn có thể cái bướng tới khi nào.



Mắt thấy Bùi Đông Lai không để đoàn người mình vào mắt thì vẻ mặt Chu đội trưởng âm trầm, nói:



- Bắt hắn cho ta, nếu phản kháng thì trực tiếp đánh gãy một chân.



Nghe Chu đội trưởng nói thế thì Trần sở trưởng nhướng mày, hắn muốn ra ngăn cản nhưng mà nghĩ tới Bùi Đông Lai đã được chuyển lại cho Chu sở trưởng thì hắn liền lựa chọn trầm mặc.



Không riêng gì Trần sở trưởng mà một ít cảnh sát cũng lựa chọn trầm mặc.



Nhưng mà.



Trong đôi mắt bọn hắn tràn đầy lửa giận, 2 tay không kìm được mà nắm lại.



Cùng lúc đó, 2 gã cảnh sát cầm súng đi về phía Bùi Đông Lai.



- Tôi là đội phó của đại đội đặc chủng quân khu Đằng Long ở Giang Ninh.



Mắt thấy 2 gã cảnh sát cầm súng tới gần, Bùi Đông Lai nhíu mày nói ra thân phận khác của bản thân.



“Ách?”



Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì 2 tên cảnh sát ngẩn ra, dừng ngay tại chỗ.



Bọn hắn không biết thân phận thật sư của Bùi Đông Lai, thậm chí không biết Bùi Đông Lai phạm vào tội gì nhưng mà nghe Chu đội trưởng nói Bùi Đông Lai có quan hệ với một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.



Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai lại nói bản thân hắn bộ đội đặc chủng hơn nữa lại còn là đội phó?
Chu Mãnh có chút nói năng lộn xộn, mồ hôi không ngừng tuôn ra.



- Đúng rồi, Đông Lai đâu?



Lúc này, không đơi Chu Mãnh trả lời. Miêu Dịch nghĩ đến cái gì, thầm mắng mình hồ đồ rồi hỏi.



- Miêu thúc, cháu ở trong này.



Trong phòng thẩm vấn, nghe được câu hỏi của Miêu Dịch thì Bùi Đông Lai lên tiếng trả lời.



4 tên thủ hạ của Chu Mãnh bị biến cố bất thình lình làm cho cả kinh, lúc này nghe Bùi Đông Lai mở miệng thì bọn hắn mới ý thức được cái gì, vội vàng buông lỏng Bùi Đông Lai ra.



- Đông Lai, cháu có sao không?



Miêu Dịch đi vào phòng, thấy Bùi Đông Lai không có bị thương gì thì lại càng thêm lo lắng.



- Không sao đâu chú Miêu.



Bùi Đông Lai không có để ý đến Khúc Phong đang há hốc mồm ở bên cạnh, hắn đi đến trước người Miêu Dịch, khẽ lắc đầu.



- Đông Lai, rốt cuộc là có chuyện gì?



Nghe Bùi Đông Lai nói không có việc gì thì Miêu Dịch yên lòng, sau đó nhíu mày hỏi.



- Cháu cùng với mấy người bạn học đến đây du lịch, lên máy bay thì gặp hắn.



Bùi Đông Lai nói xong thì liếc mắt nhìn Khúc Phong, nói:



- Hắn trêu chọc một vị bạn học nữ của bọn cháu, bị cháu ngăn cản nên hai bên đã cãi vả với nhau. Sau đó, sau khi xuống máy bay thì hắn mang theo một đám người đến chặn đường, muốn trả thù bọn cháu. Cuối cùng cháu đánh cả đám người bọn hắn.



"Ách..."



Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, Khúc Phong mở miệng, cố gắng giải thích cái gì nhưng mà những điều này đều là sự thật, khiến hắn không thể nào phản bác được.



Mắt thấy Khúc Phong không phản bác được thì Miêu Dịch nhướng mày nhìn về phía Hầu Thần Hải, nói:



- Hầu cục trưởng, hắn ngậm máu phun người, nói Đông Lai là thành viên của tập đoàn buôn lâu thuốc phiện. Theo tôi thấy thì hắn là người có bụng dạ khó lường.



Vừa đánh trống vừa la làng, bụng dạ khó lường?



- Lời nói ra rồi thì giống như bát nước đổ đi, có mấy lời không thể nói lung tung.



Trong lúc nhất thời, những lời nói lúc nãy của Bùi Đông Lai không ngừng vang lên bên tai của Chu Mãnh.



Hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.