Siêu Cấp Cường Giả

Chương 442 : Tình kiếp

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


- Chủ nhân, tôi đã giải thích với cảnh sát về vụ nổ súng mới vừa rồi.



Mấy phút sau, không đợi Hạ Hà cúp điện thoại. Sau khi nói chuyện điện thoại xong với đám cảnh sát Thailand thì Thái Hổ lập tức đi tới trước người Bùi Đông Lai, vẻ mặt cung kích nói:



- Còn về phần lợi dụng cảnh sát, quân đội đối phó với Thần Võng thì tôi không nói trong điện thoại. Tôi muốn đích thân đi gặp người chịu trách nhiệm để nói chuyện với hắn.



- Ta chỉ cần kết quả, không cần quá trình.



Đối mặt với vẻ cung kính cu ả Thái Hổ thì mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi, nói.



- Vâng, chủ nhân.



Thái Hổ cũng biết, hắn muốn lấy đước sự tín nhiệm từ Bùi Đông Lai thì so với lên trời còn khó hơn, lui một vạn bước mà nói thì hắn hận không thể thoát khỏi sự khống chế của Bùi Đông Lai.



- Tốt lắm, ông đi chuẩn bị đi.



Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, nói:



- Mặt khác, đặt cho ta mấy vé máy bay.



- Vâng, chủ nhân.



Thái Hổ cung kính lĩnh mệnh, biết điều mà rời đi.



Thái Hổ rời đi không bao lâu, Hạ Hà cũng kết thúc cuộc nói chuyện.



Dưới ánh mặt trời, trên mặt của Hạ Hà đã khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt hắn đã nở ra những nụ cười hớn hở.



- Tiểu Bùi, để tỏ lòng cảm ơn của nhà chúng ta đối với cậu thì cậu đi về Xuân Thành với ta một chuyến, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.



Bùi Đông Lai đưa điện thoại cho Bùi Đông Lai rồi cười nói.



Đối mặt với lời mời của Hạ Hà thì Bùi Đông Lai cũng không trả lời ngay mà là khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp.



Hạ Hà đã lăn lộn trong xã hội mấy chục năm, có người nào là chưa từng thấy qua.



Hạ Hà liếc mắt nhìn ra Bùi Đông Lai dang do dự nên cười hỏi:



- Không muốn đi sao?



- Chú Hạ, cháu…
Đối với việc này thì hắn cũng không có nói gì thêm.



Bởi vì hắn nhận ra được Bùi Đông Lai là một người trọng tình trọng nghĩa, đối với một người trọng tình trọng nghĩa mà nói thì phải làm ra lựa chọn như vậy, đích thật cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.



Huống chi đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai trải qua chuyện như vậy?



- Cha.



Bên ngoài sân bay, bởi vì hb cùng Hạ Y Na đã được báo cho biết nên khi thấy Bùi Đông Lai cùng Hạ Hà đi ra thì Hạ Y Na vốn là nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó chạy nhanh về phía Hạ Hà.



- Nữ nhi bảo bối, để cha ôm một cái nào.



Hạ Hà cười a a, mở 2 tay ra, tùy ý để Hạ Y Na nhào vào lồng ngực của mình.



- Thật sự là…. Đừng có lén nhìn nữa, đi qua đi.



Mắt thấy Hạ Y Na nhìn trộm Bùi Đông Lai thì Hạ Hà tức giận nói.



Nghe được Hạ Hà nói như thế thì khuôn mặt của Hạ Y Na khẽ ửng đó sau đó nàng làm thoát khỏi lồng ngực của Hạ Hà rồi làm với Hạ Hà một cái mặt quỷ. Bước lên vài bước, đứng ở trước mặt Bùi Đông Lai.



- Không có bị thương chứ?



Hạ Y Na âm thầm đánh giá người Bùi Đông Lai từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng đem ánh mắt nhìn lại trên mặt Bùi Đông Lai, tuy rằng không phát hiện được trên người Bùi Đông Lai có thương tích nào nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng.



- Cậu đã thấy được tớ là một người có võ công cao cường, làm sao lại bị thương được?



Bùi Đông Lai mở miệng trêu ghẹo.



- Cắt, cậu đừng có mà thổi da bò.



Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Hạ Y Na bĩu môi, trong lòng cũng hơi yên, nói:



- Đi thôi, mẹ tớ đã gọi điện đến giục nhiều lần. Đúng rồi, đêm nay mẹ tớ tự mình xuống bếp, cậu có lộc ăn rồi đó, tài nấu nướng của mẹ tớ cũng không tồi đâu.



- Ừh.



Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hạ Y Na, nhịn không được mà thẩm hỏi bản thân: “ Lại phải làm tổn thương nàng một lần nữa sao?”



Tình kiếp hiện.