Siêu Cấp Cường Giả

Chương 443 : Thật xin lỗi, xin tha thứ sự ích kỷ của tớ

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Khi ánh trời chiều hoàn toàn khuất sau đỉnh núi, lúc màn đêm buông xuống thì đoàn người Bùi Đông Lai mới trở về biệt thự Hạ gia.



- Phu nhân, Hạ tiên sinh…bọn họ đã về.



Một tên bảo tiêu thấy xe đến thì vội vàng chạy vào phòng bếp báo lại cho Tống Hân.



- Hả, đã về rồi sao?



Tống Hân vốn là ngẩn ra, sau đó trực tiếp bỏ cái vá trong tay xuống, một bên chạy ra ngoài, một bên lo lắng dặn dò:



- Chị Lan, chị cứ ở lại đây, tôi ra ngoài đón bọn họ.



- Đã biết rồi phu nhân.



Người Osin kìa cười cười, lên tiếng.



- Mập mạp chết tiệt, ông còn bò được về à?



Ra khỏi phòng bếp, không đợi Tống Hân chạy ra khỏi cửa biệt thự thì đã thấy đoàn người Hạ Hà đi vào. Nàng liền lập tức chạy lên, giống như là cọp mẹ, nắm lấy lỗ tai của Hạ Hà rồi giáo huấn.



- Ây za, lão bà đại nhân, nhẹ…nhẹ thôi.



Hạ Hà giả bộ làm ra bộ dạng thống khổ, cầu xin tha thứ nói.



- Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?



Vẻ mặt Hạ Y Na lo lắng nói, nàng hiểu rõ tính “ Tửng tửng” của mẹ mình nhưng mà hôm nay không giống như lúc khác, lúc này Bùi Đông Lai vẫn còn ở bên cạnh a.



- Lão bà đại nhân, con gái bảo bối nói đúng đó. Đông Lai ở đây, nhiều ít thì bà cũng phải lưu lại mặt mũi cho tôi chứ.



Hạ Hà cũng đem Bùi Đông Lai ra làm tấm chắn.



“Bộp”



Tống Hân tức giận vỗ vào đầu Hạ Hà một cái, hừ hừ nói:



- Đều là người trong nhà cả, lưu mặt mũi cái rắm, đi, ông đi vào phòng bếp lột tỏi cho tôi.



- Tuân mệnh, lão bà đại nhân.



Hạ Hà cười a a rồi chạy vào bếp.



- Tên mập mạp này 3 ngày không đánh ổng thì ổng sẽ lỳ ra, Đông Lai, cậu cũng đừng chê trách cũng không cần phải mất tự nhiên, cứ coi như đây là nhà của cậu là được.



Tống Hân thấy Hạ Hà lùi vào phòng bếp, mỉm cười hạnh phúc, sau đó rồi hướng Hạ Y Na, nói



- Nha đầu chết tiệt kia, còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi pha trà cho Đông Lai đi.



Hạ Y Na nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Tống Hân một cái rồi đi pha trà.



- Đông Lai, cậu cùng Y Na nói chuyện phiếm đi, 20’ sau sẽ dọn cơm.



Tống Hân nói thêm.



- Dì, dì đừng vội, không cần phải quan tâm đến cháu.




Hạ Hà ôm Tống Hân, cười khổ:



- Trước khi đến đây thì tôi đã nói chuyện của Y Na với nó. Tôi nói rằng chỉ cần hắn chấp nhận tình yêu của Y Na thì cho dù có ở chung với nha đầu Tần gia kia thì tôi cũng không phản đối.



“ Hả?”



Tống Hân cả kinh, khẩn trương hỏi:



- Làm sao ông có thể làm vậy? Ông để cho Y Na theo hắn….



- Haizz, lấy tính khí của nó thì chỉ cần Đông Lai đồng ý, nó còn để ý đến nha đầu Tần gia kia sao?



Không đợi Tống Hân nói xong, Hạ Hà cười khổ:



- Hơn nữa, đau dài không bằng đau ngắn, đối với bọn nó cũng tốt hơn.



Tống Hân nghe vậy thì vốn là ngẩn ra, sau đó cũng biết những điều Hạ Hà nói đều là sự thật, sắc mặt trở nên phức tạp, nói:



- Vậy nó lựa chọn như thế nào?



- Nó thích con gái của chúng ta, điểm ấy không thể nghi ngờ được.



Hạ Hà giận dữ nói:



- Bất quá, theo tôi thấy thì hơn phân nữa là nó sẽ từ chối.



“Haiz…”



Tống Hân cũng thở dài, tâm tình phức tạp. Sau đó cũng không nói gì nữa mà đỡ Hạ Hà xuống lầu.



“Bá”



Trong phòng, Hạ Y Na nghe được cuối nói chuyện của Hạ Hà và Tống Hân thì cả người liền đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, thậm chí nàng cũng không cảm nhận được chiếc khăn mặt trên tay đã rơi xuống đất.



Sau đó, đợi khi tiếng bước chân của Hạ Hà và Tống Hân biến mất thì Hạ Y Na mới lấy lại tinh thần, nàng không kìm lòng được mà đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang nằm trên giường.



Nhìn Bùi Đông Lai, nước mắt trong mắt nàng tràn ra.



Sau đó, nàng cũng không có lau đi nước mắt trên mặt mà là khẽ cắn môi, cúi người nhặt chiếc khăn lên rồi đi vào phòng vệ sinh. Sau đó nàng đi đến bên giường, đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Bùi Đông Lai, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của Bùi Đông Lai.



Làm xong tất cả chuyện này, nàng không kìm lòng được mà cúi người xuống, đưa khuôn mặt của mình sát vào khuôn mặt Bùi Đông Lai, nhẹ nhàng…hôn…hôn lên khuôn mặt của Bùi Đông Lai.



Hôn một cái, thân thể của nàng trở nên cứng ngắc.



Hôn một cái, nước mắt trên mặt nàng cũng rơi đầy mặt.



Hôn xong, trong đầu nàng bỗng hiện lên một suy nghĩ điên cuồng.



Ý nghĩ xuất hiện trong đầu, nàng thả chiếc khăn ra, từ từ cởi chiếc áo lên của mình ra.



- Đông Lai, tuy rằng đời này tớ biết tớ và cậu không có khả năng ở chung một chỗ. Nhưng mà tớ nghĩ sẽ đem thân thể của mình giao cho cậu, chỉ có như vậy thì tớ mới cảm thấy không nuối tiếc. Xin lỗi, xin cậu hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tớ.



Quần áo được cởi ra, Hạ Y Na cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai của Bùi Đông Lai một tiếng rồi sau đó mở chăn ra, từ từ cỏi bỏ quần áo trên người Bùi Đông Lai ra.