Siêu Cấp Cường Giả

Chương 502 :

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Lúc sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa lộ ra khỏi đường chân trời, ánh rạng đông nhuộm đỏ cả bầu trời.



Lúc này, không khí trong Nạp Lan sơn trang lại trở nên trầm lặng, cả trang viện to lớn như vậy mà chỉ có vài bóng người.



- 2 ngày nay, ở trên đường mọi người nói rằng Ngũ gia đã chết ở Giang Lăng, mặt trên rất có thể là động thủ với Nạp Lan gia, không biết là thật hay giả đây?



- Giả a, có Vương gia ở đây thì Nạp Lan gia sẽ không sao hết.



- Đúng vậy, Nạp Lan gia từ thời Thanh triều đã cắm rễ ở Đông Bắc, mặc dù bây giờ không còn huy hoàng giống như năm đó nhưng mà cũng là gia tộc số 1, số 2 ở Đông Bắc, há muốn động là có thể động sao?







Cách cổng Nạp Lan sơn trang khoảng 2km, 4 gã bảo tiêu một bên hút thuốc, một bên trò chuyện.



Bên ngoài 100m, 8 gã đặc công được trang bị đầy đủ, tay cầm súng tự động, tiềm phục trong bụi cây, trong đó tên đặc công đứng đầu cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, chú ý nhất cứ nhất động của 4 tên bảo tiêu Nạp Lan gia.



Vài giây sau, tên đặc công kia thu lại ánh măt, làm ra một động tác thủ thế ra hiệu.



Thấy vậy thì 4 gã lập tức liền lấy bắt đầu di động, rất nhanh dựa sự che dấu của rừng cây mà đi đến phía sau lưng của 4 tên bảo tiêu kia, bắt đầu đánh lén.



- Không được nhúc nhích!



1’ sau, 8 gã đặc công đột nhiên xuất hiện xung quanh 4 tên bảo tiêu kia, họng súng nhắm vào 4 tên bảo tiêu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.



“Ách”



Xảy ra một màn bất thình lình khiến cho 4 tên bảo tiêu không kịp lên tiếng, theo bản năng liền đưa tay rút súng ra.



Nhưng mà.



Khi bọn hắn thấy được nòng súng đen nhanh kia thì tay liền dừng lại ở trên không.



- 2 tay giơ ra sau, ngồi xổm xuống, nhanh lên.



Tên đặc công đứng đầu quát lớn.



Lại nghe được như thế thì 4 tên bảo tiêu liếc nhau một cái, cuối cùng cũng thành thành thật thật mà giơ tay ra sau rồi từ từ ngồi xuống.



“Vù”



4 tên bảo tiêu vừa ngồi xuống thì 4 gã đặc công vội vàng bước lên, đánh về phía 4 tên bảo tiêu kia rồi rút hết vũ khí trong người bọn hắn ra.



- Báo cáo chỉ huy, chúng ta đã khống chế được bảo tiêu bên ngoài, có thể thực hiện vây bắt, xong.



Mắt thấy 4 tên đặc công đã khống chế được 4 tên bảo tiêu, thì tên đặc công đứng đầu liền thông qua bộ đàm mà báo lại tình hình cho chỉ huy trưởng.



“ Ò..E…Ò..E”


Thái độ của Bùi Đông Lai rơi vào trong mắt Diệp Tranh Vanh đã khiến cho sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, hơi thở dồn dập.



Dần dần, khoảng cách của 2 bên được rút ngắn, cuối cùng đã gặp nhau.



- Lão thủ trưởng.



Vị Diêm vương gia kia vội vàng bước lên, chào hỏi Tiêu gia lão thái gia.



- Tiểu La a, cực khổ rồi.



Tiêu gia lão thái gia mỉm cười nhìn vị Diêm vương gia kia.



- Lão thủ trưởng nói quá lời rồi, đây là nhiệm vụ mà tôi phải làm.



- Vậy cũng đừng vì ta mà ảnh hưởng công tác của cậu nữa, người của cậu nếu vội thì đi trước đi, ta có Quốc Đào và Đông Lai là được rồi.



Tiêu gia lão thái gia gật gật đầu.



- Bùi Đông Lai.



Sau đó không đợi vị Diêm vương gia kia trả lời lời thì Diệp Tranh Vanh liền giãy dụa, 2 mắt đỏ bừng nhìn về phía Bùi Đông Lai, khàn giọng hô lớn:



- Hết thảy đều là tên nghiệt chủng Bùi Đông Lai này làm. Hắn giết người, làm nổ nhà, sau đó vu oan cho chúng tôi….



- Để cho hắn câm miệng cho ta.



Vị Diêm vương gia kia thấy thế thì nhíu mày, quát lạnh nói.



Mệnh lệnh của hắn vừa ra thì có mấy người liền bổ nhào về phía Diệp Tranh Vanh, cố gắng để cho Diệp Tranh Vanh im miệng.



- Bùi Đông Lai, mày chỉ là một tên tạp chủng, mày không nên đắc ý. Tao sẽ không có việc gì, mà mày, cuối cùng sẽ có một ngày mà sẽ nhận lửa giận của Diệp gia….



Diệp Tranh Vanh giống như là tên điên, giãy dụa lấy, dùng tinh thần TQ chó má để an ủi bản thân mình, hắn quẳng xuống một câu ngoan thoại, kế tiếp không đợi hắn nói nữa thì liền bị vài người của kỷ ủy liền đánh cho hắn ngã xuống đất, hắn giống như là một con chó TQ quỳ xuống mặt đất, không thể đứng dậy, chỉ có thể phát ra những tiếng “ Ô..Ô.”



- Thật có lỗi, lão thủ trưởng, tinh thần của hắn đã bị đả kích, từ ngày hôm qua đã bắt đầu nói bậy rồi.



Vị Diêm vương gia kia có chút xấu hổ hướng về phía Tiêu gia lão thái gia mà giải thích, dư quang không nhịn được mà đánh giá Bùi Đông Lai, trong lòng cảm thán thủ đoạn của Bùi Đông Lai quá ngoan độc, quả thật làm cho người ta kinh hồn bạt vía mà.



- Không sao, tiểu La, ta đi trước đây.



Tiêu gia lão thái gia cười cười, mang theo đám người Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào rời đi.



Không để ý đến ánh mắt của vị DIêm vương gia kia, bước chân của Bùi Đông Lai đã bước qua bên cạnh Diệp Tranh Vanh.



Giống như phía trước, từ đầu Bùi Đông Lai cũng không thèm nhìn vào Diệp Tranh Vanh.



Liếc mắt một cái cũng không có.