Siêu Cấp Cường Giả

Chương 503 : Ở thiên đường hay là ở phía sau màn

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Yên Kinh, Hoàng Gia Lâm Viên.



Vừa mới kết thúc một hội nghị quan trọng, sau khi trở lại văn phòng thì Tần Hồng Sơn cũng không có ký văn kiện như thường ngày mà cầm lấy một xấp tài liệu có liên quan về vụ án ở Giang Lăng.



Sau khi coi xong xấp tài liệu này thì Tần Hồng Sơn rút ra một điếu thuốc, châm lửa lên rồi hút lấy 2 hơi, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Tần Tranh.



- Cha.



Điện thoại được chuyển. Trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Tần Tranh.



- Nói chuyện có tiện hay không?



Tần Hồng Sơn bóp tắt tàn thuốc, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.



- Được.



Đầu bên kia điện thoại, Tần Tranh bước tới trước cửa văn phòng rồi đóng lại.



- Chuyện tình ở Giang Lăng, con thấy sao?



Tần Hồng Sơn hành văn gãy gọn, đi thẳng vào vấn đề.



Tần Tranh hơi trầm ngâm rồi giải thích:



- Hẳn là do một tay Bùi Đông Lai thúc đẩy, hắn vốn dùng thủ đoạn của người hắc đạo, khiến cho náo động lên, đợi đến thời cơ chín mùi thì liền ra đòn sát thủ, đem Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn vào tròng, còn bản thân thì đừng bên ngoài. Không thể không nói, chiêu này rất độc.



- Nói tiếp.



Tần Hồng Sơn không có tỏ thái độ, mà là muốn nghe tiếp, dường như hắn muốn dùng phương thức này để thảo luận với Tần Tranh, lại muốn dùng phương thức này để khảo nghiệm Tần Tranh.



- Bùi Đông Lai có thể không quan tâm, trừ không có để lại bất cứ chứng cớ gì thì có thể là dựa vào việc Tiêu gia lão gia vì hắn xuôi Nam.



Tần Tranh tiếp tục nói:



- Vụ án ở Giang Lăng đã kinh động cả nước, là nơi mà ánh mắt quần chúng nhân dân nhìn vào, càng quan trọng hơn là vụ án lần này lại có liên quan đến thế lực quốc ngoại. Ở Tiêu gia lão thái gia tự mình mình ra mặt giám sát, uy hiếp thì cho dù Diệp Tranh Vanh không có bị lao ngục tai ương, con đường làm quan cũng chấm dứt. Hoàn toàn trở thành con tốt bị Diệp gia vứt bỏ. Còn về phần Dương Viễn thì chẳng những hắn có liên quan đến vụ án lần này mà hơn nữa những thứ mà hắn làm trong dĩ vãng đã được lật ra, chỉ dựa vào những việt kia thì cả đời còn lại của hắn cũng đã ở trong ngục giam rồi.



- Đúng như lời của con nói, chiêu này của Bùi Đông Lai rất độc. Chẳng những gậy ông đập lưng ông, trả thù Diệp gia, hơn nữa làm cho Diệp gia chỉ có thể đem lửa giận nuốt vào trong bụng.



Giọng nói Tần Hồng Sơn tỏ ra phức tạp:



- Tuy rằng Bùi Vũ Phu đã chết nhưng mà dựa vào 1 chiêu mà Bùi Đông Lai đã làm ở Giang Lăng thì chỉ sợ trong một thời gian nữa thì không nói các thế lực khác, cho dù là Diệp gia cũng sẽ không dám đụng vào hắn.



- Vâng.
Nhìn vẻ mặt cười ngây ngô Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào hữu ý vô ý nhắc nhở nói:



- Nhưng mà điều này không có nghĩa là cậu có thể bình yên, ngược lại cậu nhất định phải cẩn thận, không nên đem nhược điểm lộ ra để đối phương bắt lấy. Tuy rằng lúc này ta có thể giúp cậu nhưng mà không có nghĩa là sau này ta sẽ còn giúp cậu nữa. Còn nữa, nếu như cậu làm ra những chuyện gây hại đến quốc gia, gây hại đến nhân dân thì Tiêu gia lão thái gia cung sẽ không giúp cậu mà sẽ xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.



- Tôi biết.



Bùi Đông Lai gật đầu tỏ vẻ chính mình hiểu được.



- Nếu như cậu đã không muốn đi vào quân đội thì ta cũng không miễn cưỡng cậu nữa, cậu hãy tự thu xếp ổn thỏa đi, người khác không giúp được cậu đâu.



Trần Quốc Đào nói xong, nghĩ tới điều gì, cười tủm tỉm nói:



- Ta nghe nói cậu đã đáp ứng Tiêu gia lão thái gia rằng tháng 7 này sẽ suất đội đi đến Nga để tham gia bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ toàn cầu, đúng không?



- Ngài đã biết rõ lại còn cố hỏi.



Bùi Đông Lai nhịn cười không được, hắn cảm thấy được Trần Quốc Đào như vậy thực đáng yêu.



- Lão tử chính là muốn cậu xác nhận lại, cậu cười cái gì?



Mặt già Trần Quốc Đào đỏ lên, tức giận mắng:



- Lão tử mặc kệ chuyện của cậu nhưng mà nếu như cậu không đem chức quán quân về thì lão tử sẽ làm thịt cậu.



- Xin thủ trưởng yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.



2 chân Bùi Đông Lai khép lại, cúi chào, cao giọng trả lời.



- Con thỏ nhỏ, cút đi.



Trần Quốc Đào cười nói một câu.



Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưngTrần Quốc Đào rời đi, sau đó mới thu hồi ánh mắt lại, nụ cười trên mặt biến mất.



Hắn nhịn không được ngẩng đầu, híp mắt, nhìn ánh mặt trời chói chang, dường như đang muốn tìm lấy bóng dáng của Bùi Vũ Phu trên bầu trời:



- Qua tử, giờ người đang ở Thiên đường phù hộ con hay là đang ở phía sau âm thầm bảo vệ con?



- Qua tử, con nhớ người.



Mặt trời đỏ giắt, tâm như vực sâu, hắn bị ánh mặt trời làm cho đỏ mắt.