Siêu Cấp Cường Giả

Chương 523 : Chuyện này còn chưa xong

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Bởi vì sau khi tin tức Bùi Vũ Phu được truyền ra thì mặc dù Tần gia không có khinh thường, lạnh nhạt đối với Bùi Đông Lai nhưng mà thái độ lại trực tiếp biến hỏa, điều này đã làm cho Tần Đông Tuyết rời khỏi Tần gia, còn chuyển tới học tại trường ĐH Đông Hải.



Ở trong đoạn thời gian thì trừ lần Tần Tranh gọi điện cho Tần Đông Tuyết để hỏi quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Tiêu gia ra thì cả Tần gia cũng không có người nào gọi điện cho Tần Đông Tuyết cả.



Giữa trưa, khi Tiếu Ái Linh nhận được điện thoại của Tần Đông Tuyết, biết được chiều nay Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đến nhà thì nàng trực tiếp bỏ qua cuộc hội nghị quan trọng kia liền một mình chạy đến siêu thị để mua thức ăn, tính toán về nấu bữa cơm.



Không riêng gì nàng, mà sau khi Tần Tranh nghe được tin này cũng trở về nhà sớm.



Lúc hoàng hôn, trong biệt thự, Tần Tranh thì đang cầm một điếu thuốc lá còn Tiếu Ái Linh thì đang ở trong bếp.



- Nếu không thì ông hãy gọi cho Đông Tuyết, hỏi thử khi nào bọn nó về?



Tiếu Ái Linh buộc tạp dề từ phòng bếp đi ra, hướng Tần Tranh nói.



- Ừh.



Tần Tranh nghe vậy thì nhìn chuẩn bị gọi điện thoại.



"Reng"



Không đợi Tần Tranh nhấc điện thoại lên thì có tiếng chuông vang lên.



- Hẳn là bọn nó đã trở về.



Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Tần Tranh cười cười, cầm lấy điện thoại.



- Thủ trưởng, con gái của ngài Tần Đông Tuyết cùng với một người trẻ tuổi tên là Bùi Đông Lai muốn đi vào gặp ngài, có để cho bọn họ đi vào không?



Trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của bảo vệ, muốn hỏi xem Tần Tranh có để cho Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết vào không.



- Để bọn họ đi vào.



Tần Tranh nói xong thì cúp điện thoại, sau đó hướng Tiếu Ái Linh cười cười:



- Có thể bắt đầu nấu ăn rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Ừh.



Tiếu Ái Linh hưng phấn gật gật đầu, một lần nữa đi vào bếp.



30s sau, tiếng chuông cửa vang lên, Tần Tranh đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy được 2 người Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đang đứng bên ngoài. Trong tay Bùi Đông Lai thì mang theo 2 chai rượu Mao Đài cùng với 1 giỏ hoa quả còn Tần Đông Tuyết thì không mang gì cả.



- Về rồi.



Tần Tranh thấy thế thì ngẩn ra sau đó cười nói.


Từ Lệ thấy thế thì chỉ cảm giác trong lòng bị đâm một dao, vội vàng bước nhanh về phía Diệp Tranh Vanh.



- Tranh Vanh, việc này cuối cùng sẽ có người cho con công đạo, trước hết hãy theo mẹ về nhà.



Từ Lê đi đến trước người Diệp Tranh Vanh, đưa tay cố vắng vuốt ve khuôn mặt vàng như nến của Diệp Tranh Vanh.



- Con có việc, mẹ về trước đi.



Diệp Tranh Vanh nhìn thoáng qua xe chở đám người Hoàng Oanh, giọng nói lạnh lùng.



Bàn tay của Từ Lệ dừng lại ở trên không, miệng mở ra, nhưng không biết nên nói cái gì.



Diệp Tranh Vanh không rãnh mà để ý đến xoay người bước về phía đám người Hoàng Oanh.



Đám người Hoàng Oanh thấy thế vội vàng bước xuống xe, nhìn thấy Diệp Tranh Vanh thì thổn thức không thô.



- Hội trưởng.



Thấy Diệp Tranh Vanh đến gần, Hoàng Oanh dẫn mở miệng trước, những người khác cũng sôi nổi hướng Diệp Tranh Vanh chào hỏi.



- Đi hội sở Hồng Kinh.



Mặt Diệp Tranh Vanh không chút thay đổi mà mở miệng.



- Thật xin lỗi hội trưởng.



Sắc mặt Hoàng Oanh khó coi, nói:



- Hội sở Hồng Kinh đã bị người ta đoạt đi rồi.



- Ta biết.



Diệp Tranh Vanh dừng bước lại.



- Vậy tại sao ngài?



Đám người Hoàng Oanh biến sắc.



- Ta chỉ muốn thấy địch nhân của ta xuất hiện, muốn bản thân ta nhắm nháp mùi vị thất bại lần này.



Diệp Tranh Vanh cười nhạt một tiếng, giống như là đang nói đến một chuyện nhỏ không đáng kể.



Nhưng mà.



Trong nụ cười ẩn chưa hàn khí lạnh lẽ, khiến cho trong lòng đám người Hoành Oanh rõ ràng. Chuyện này còn chưa xong.