Siêu Cấp Cường Giả

Chương 524 : Ông cùng cháu, đánh vỡ quy tắc

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


"Cong"



Trong phòng ăn, tiếng ly chạm vào nhau lại vang lên, 2 chai Mao Đài mà Bùi Đông Lai mang đến đây đã thấy đáy. Bùi Đông Lai cùng Tần Tranh ngẩng đầu lên rồi uống một hơi cạn sạch.



- Tần thúc, hôm nay đến đây thôi, nếu hôm nào có thời gian thì cháu sẽ quay lại.



Bùi Đông Lai đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói.



- Lúc này vừa mới bắt đầu, còn chưa có thỏa thích.



Tần Tranh cười to, sau đó nhìn thoáng qua Tần Đông Tuyết như là chuột thấy mèo vậy, cười nói:



- Nếu hôm nay 2 đưa có việc thì cứ đi trước, hôm nào chúng ta sẽ uống tiếp.



- Đông Lai, cháu cũng đừng lo uống rượu, mau ăn đi.



Tiếu Ái Linh mỉm cười đứng dậy.



Bùi Đông Lai nói:



- Dì, để Đông Tuyết làm cho.



- Mẹ, để con làm.



Tần Đông Tuyết đứng dậy, giúp Bùi Đông Lai xới cơm.



- Đông Lai, có rảnh thì cùng với Đông Tuyết trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện một chút.



Tuy rằng trước đây Tiếu Ái Linh không hài lòng với Bùi Đông Lai nhưng mà bây giờ nàng đã coi Bùi Đông Lai là con rể của mình.



- Được rồi, cháu sẽ cố gắng.



Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu, đưa tay cầm lấy chén cơm mà Tần Đông Tuyết đưa rồi bắt đầu ăn như hổ đói.



Thấy được thức ăn mình làm không còn, thấy được bộ dạng ăn như hổ đói của Bùi Đông Lai thì gương mặt Tiếu Ái Linh nở ra nụ cười tươi như hoa.



- Để ta lái xe đưa 2 đứa đi.



Mắt thấy Bùi Đông Lai đã cơm nước xong thì Tần Tranh đề nghị.



Tần Đông Tuyết lắc đầu từ chối:



- Không cần đâu cha, con có thể lái được.



- Được rồi.



Tần Tranh nghe vậy cũng không kiên trì.



- Tối nay 2 đứa có trở về ngủ không?



Tiếu Ái Linh tràn đầy chờ mong hỏi.



- Không được rồi.




- Từ nay về sau thì mày chính là làm cháu rồi.



Không trả lời, Diệp Tranh Vanh mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai rồi xoay người mang theo Hoàng Oanh rời đi.



Đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Tranh Vanh rời đi, đại đa số thành viên của Đông Hạ hội đều tỏ ra lo lắng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Diệp Tranh Vanh đã té xuống nhưng mà còn có mấy người dám cùng gọi nhịp với Diệp Tranh Vanh đây?



- Mọi người yên tâm, lúc Diệp Tranh Vanh còn được cho rằng là người thừa kế đời thứ tư của Diệp gia còn không phải là đối thủ của hội trưởng, huống chi là lúc này?



Thấy được vẻ lo lắng của mọi người thì vẻ mặt Tiêu Cuồng khinh thường, nói.



Không thể không nói, Tiêu Cuồng là người có thể làm ổn định lòng người, lúc này hắn vừa nói xong thì toàn bộ vẻ lo lắng của mọi người đều biến mất.



Cùng lúc đó



Hoàng Oanh yên lặng cùng Diệp Tranh Vanh đi ra Hồng Kinh hội sở, sau khi đi vào xe thì nàng ngồi ở vị tri lái xe còn Diệp Tranh Vanh ngồi ở phía sau.



- Hội trưởng, tại sao người làm vậy?



Thông qua kính phản quang, thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tranh Vanh thì Hoàng Oanh nói.



Không trả lời, Diệp Tranh Vanh nhắm lại hai mắt lại, dựa vào ghế sau.



- Thật có lỗi, hội trưởng, là tôi không đủ bình tĩnh.



Mắt thấy Diệp Tranh Vanh trầm mặc, Hoàng Oanh bắt buộc bản thân phải tỉnh táo được, trong lòng hiểu được Diệp Tranh Vanh sẽ không từ bỏ ý đồ, lại hỏi:



- Ngài tính toán làm gì?



- Tiểu Oanh, chỉ khí nào làm qua cháu thì cô mới biết được lúc làm ông đáng quý như thế nào. Vì như thế, cô mới có thể nghĩ hết biện pháp để thượng vị, không tiếc lấy tánh mạng của bản thân làm vật đánh cược.



Diệp Tranh Vanh mở 2 mắt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:



- Bởi vì cái gọi là " Vua cũng thua thằng liều."



Hoàng Oanh bất minh sở dĩ, trừng to mắt nhìn vào Diệp Tranh Vanh.



- Biết tại sao ta thua trong tay Bùi Đông Lai không?



Diệp Tranh Vanh mở miệng lần nữa, giống như là nói cho Hoàng Oanh nghe, hoặc như là lầm bầm lầu bầu:



- Đơn giản là ta luôn đặt mình ở vị trí làm ông, đã quá coi nặng quy tắc.



Hả?



Trong lòng Hoàng Oanh vừa động, mơ hồ đoán được tâm tư của Diệp Tranh Vanh.



- Sau này, ta sẽ đem bản thân mình trở thành cháu.



Diệp Tranh Vanh mỉm cười, sau đó lấy ra di động bấm một số, sát ý lẫm nhiên, nói:



- Giúp tôi chặt đầu của Bùi Đông Lai, giá cả không thành vấn đề.