Siêu Cấp Cường Giả

Chương 533 : Một quyền đánh chết (Hạ)

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Trong biệt thự, thức ăn đã được dọn hết lên trên bàn.



Bên bàn ăn, Hạ Y Na cầm điện thoại mà gọi.



- Thật xin lỗi quý khách, thuê bao…



Mười mấy giây sau thì giọng nói của vị tiểu thư trực tổng đài vang lên khiến cho Hạ Y Na nhíu mày, mang theo vài phần lo lắng nàng hỏi Tần Đông Tuyết:



- Đông Tuyết, cậu ta không nghe điện thoại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?



- Chắc là cậu ta đang trên đường trở về.



Tần Đông Tuyết cố gắng an ủi Hạ Y Na.



Nói xong, Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na 2 người không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối đen.



Trong lơ đảng, chân mày 2 người nhíu lại, phần lo lắng trong lòng càng đậm hơn.



Trên ban công một tòa biệt thự khác.



- Hội trưởng, Lãnh Vô Cực không phải nói hắn giết Bùi Đông Lai giống như là giết gà sao?



Hoàng Oanh nhớ tới những lời tự tin của Lãnh Vô Cực thì nhịn không được mà hỏi:



- Nhưng…nhưng mà lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa có giết chết Bùi Đông Lai?



Vì sao?



Trả lời Hoàng Oanh chính là hành động thực tế của Bùi Đông Lai.



Trong màn đêm, đây là lần đầu tiên hắn phát động công kích.



Hắn đánh ra sát chiêu " Lôi Đình" trong Bùi gia quyền.



Hắn đem toàn bộ phẫn nộ và hận ý hóa thành một quyền phản kích.



Đây cũng chính là Một kích tất sát.



Nhưng mà.



Lãnh Vô Cực hoàn toàn không có để ý đến một quyền đáng sợ này, ở hắn xem ra Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính đại thành, công kích tay không căn bản là không thể tạo thành thương tổn đối với hắn.



"Hừ!"



Bởi vì có tâm lý như thế cho nên mặc dù không thể rút kiếm ra được nhưng hắn vẫn khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi vung chưởng nghênh đón.



Chưởng khắc quyền.



Điểm này, võ giả bình thường đều biết, huống chi Lãnh Vô Cực?



"Bốp"



Chưởng quyền giao nhau, kình lực trên tay Bùi Đông Lai đột nhiên bùng nổ.



"Bốp"
- Thật bất ngờ đúng không?



Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn vào Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh:



- Các ngươi vốn nghĩ, người chết hẳn là Bùi Đông Lai, chứ không phải là Lãnh Vô Cực.



"Ực"



2 người muốn nói cái gì đó nhưng mà liên tiếp xảy ra những chuyện chấn kinh như thế này đã làm cho bọn hắn hoảng sợ, không biết nên nói cái gì.



- Cuộc chiến vừa rồi, ngay khi đợt công kích đầu tiên của Lãnh Vô Cực không thể giết chết Bùi Đông Lai thì thắng bại đã phân rõ. Từ lúc đó về sau thì nếu như Bùi Đông Lai muốn giết chết Bùi Đông Lai cũng dễ như trở bàn tay.



Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:



- Nhưng mà hắn không có làm như vậy, mà trốn tránh, thẳng cho đến cuối cùng mới một quyền đánh chết Lãnh Vô Cực, biết đây là tại sao không?



- Tại sao?



Theo bản năng Hoàng Oanh mở miệng hỏi.



- Bởi vì hắn sớm đã phát hiện các ngươi! Hơn nữa... Hắn đoán được các ngươi sẽ lấy việc hắn giết Lãnh Vô Cực làm nhược điểm, lợi dụng thủ đoạn pháp luật để đối phó với hắn.



Giọng nói Diệp Tranh Vanh trầm xuống:



- Là hắn cố ý, hắn dùng một kích giết chết Lãnh Vô Cực là bởi vì đó là tự vệ, hắn không để cho các ngươi có thể nắm được bất cứ nhược điểm gì của hắn.



Tự vệ?



"Ách..."



Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh lại một lần nữa bị sợ ngây người, trong lúc chiến đấu sinh tử Bùi Đông Lai lại còn lo lắng đến việc tự vệ?



Điều này sao có thể?



- Không có khả năng... Đây tuyệt đối không có khả năng! Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi.



Dường như Diệp Tranh Vanh không tin Bùi Đông Lai sẽ tính kế suâ như thế, hắn điên cuồng mà lắc đầu:



- Thực lực của hắn chỉ mạnh hơn Lãnh Vô Cực mà thôi.



- Diệp Tranh Vanh, luận về võ lực thì Bùi Đông Lai bóp chết ngươi giống như một con kiến, luận về mưu trí thì ở trước mặt hắn ngươi chỉ là một đứa con nít ranh, ngươi căn bản không đủ tư cách để làm đối thủ của hắn.



Diệp Tranh Vanh lạnh giọng cảnh cáo:



- Hôm nay, ta xem ngươi là cháu của ta nên cứu ngươi một mạng, nhưng mà nếu ngươi liều lĩnh tiếp tục trêu chọc hắn thì không ai có thể cứu ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.



Nói xong, Diệp Tranh Vanh xoay người rời đi.



"Bá!"



Bên tai vang lên lời nói không chút lưu tình của Diệp Tranh Vanh, nhìn bóng lưng Diệp Cô Thành rời đi thì Diệp Tranh Vanh chỉ cảm thấy có một thanh chủy thủ đang đâm vào trái tim của hắn, làm cho niềm tin, phần kiên cương trong người hắn vỡ vụ. Cả người hắn vô lực xụi lơ trên mặt đất, trên mặt cũng không tìm được nửa điểm huyết sắc.



Nhìn Diệp Tranh Vanh xụi lơ trên mặt đất thì đây là lần đầu tiên Hoàng Oanh nàng cảm nhận được, thái tử người mà nàng ái mộ lại nhỏ yếu như vậy.