Siêu Cấp Cường Giả

Chương 534 : Sởn tóc gáy

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Hoàng Oanh vội vàng ngồi xuống, lay lay cánh tay của Diệp Tranh Vanh:



- Hội trưởng, ngài không sao chứ?



Không trả lời, dường như Diệp Tranh Vanh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.



- Hội trưởng, thúc thúc của ngài đã đi rồi, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây nếu không Bùi Đông Lai sẽ động thủ đối với chúng ta.



Hoàng Oanh lắc lắc cánh tay Diệp Tranh Vanh, nhắc nhở nói.



"Lộp bộp"



Nghe Hoàng Oanh nói như thế thì trong lòng Diệp Tranh Vanh chấn động, sau đó hắn từ từ lấy lại tinh thần, đôi mắt vô thần đã khôi phục lại vài phần thần thái.



- Đi.



Hắn nói một câu rồi sau đó tự mình đứng dậy rồi bước đi.



Đối với hành động của Diệp Tranh Vanh thì Hoàng Oanh cũng không thấy kinh ngạc dù gì thì Diệp Tranh Vanh cũng chính là một người kiêu ngạo, tự phụ.



- Hội trưởng, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?



Sau khi lên xe thì Hoàng Oanh ngồi ở vị trí lái xe, nhớ tới ánh mắt đầy sát ý của Bùi Đông Lai thì vẻ lo lắng trong lòng tăng lên, nàng không nhịn được mà hỏi.



- Tuy rằng ám sát thất bại nhưng mà ta đã nghe tên nghiệt chủng kia mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia.



Nhớ đến lời nói kia của Diệp Cấm thì Diệp Tranh Vanh dần dần tình thường trở lại.



"Hô..."



Nghe được Diệp Tranh Vanh nói thế thì Hoàng Oanh thở phào một hơi, ở nàng xem ra không có chỗ dựa là Tiêu gia thì mức độ nguy hiểm của Bùi Đông Lai cũng đã giảm đi.



Đưa mắt nhìn xe Diệp Tranh Vanh rời đi thì Bùi Đông Lai cũng không còn tỏ ra lạnh lùng như trước nước, hắn đã tỏ ra bình thường trở lại.



Trong nháy mắt vừa rồi thì thật sự hắn muốn giết chết đôi cẩu nam nữ Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh kia nhưng mà có sự xuất hiện của Diệp Cô Thành nên hắn đã bỏ qua suy nghĩ này, đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn. Nếu làm như vậy thì tuy rằng hắn có thể trút giận nhưng mà cũng sẽ đẩy bản thân vào tuyệt cảnh.



Bùi Đông Lai đi vào xe, lấy điện thoại lên thì thấy có mười mấy cuộc gọi lỡ, toàn bộ đều là của Hạ Y Na.



Suy nghĩ một chút, Bùi Đông Lai bấm số của Hạ Y Na.



Đầu bên kia điện thoại, lúc này Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đang tỏ ra lo lắng cho Bùi Đông Lai. Thấy điện thoại rung lên thì Tần Đông Tuyết liền nói với Hạ Y Na:



- Là Đông lai gọi đến.



"Phù"



Hạ Y Na nghe vậy thì thở ra một hơi.



Tần Đông Tuyết liền nghe máy, mở miệng hỏi trước:



- Như thế nào mà còn chưa về? Xảy ra chuyện gì rồi sao?



- Có một việc cần phải xử lý, mọi người ăn cơm trước đi, tối nay tớ sẽ về.



Bùi Đông Lai sợ Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na lo lắng cho nên không đem chuyện bị chặn giết nói cho Tần Đông Tuyết biết.


- Bùi tiên sinh, mời ngài hãy cùng chúng tôi đi nhìn qua băng ghi hình một chút.



- Được.



Bùi Đông Lai gật gật đầu sau đó đi vào chiếc Audi của Kiều Quân.



Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy ra cửa tiểu khu, tên đội trưởng cánh sát hình sự bước xuống xe, lạnh giọng hướng về tên bảo vệ, nói:



- Trong tiểu khu có người chết mà các người cũng không biết, bảo vệ ở đây là như thế đó à? Đã tìm được băng ghi hình chưa?



- Tìm được rồi.



- Đi thôi, Bùi tiên sinh.



Kiều Quân ý bảo một chút,, dẫn đầu đi vào phòng an ninh, chân mày của hắn nhíu lại, ở hắn xem ra thì việc này có giống với lời nói của Bùi Đông Lai hay không thì lấy thân phận cả Bùi Đông Lai thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.



Mắt thấy Kiều Quân cùng Bùi Đông Lai và mấy tên cảnh sát kia vào phòng an ninh thì mấy tên bảo vệ cũng không dám lãnh đạm, hắn vội vàng mở băng ghi hình ra. Trên màn hình máy tính liền xuất hiện hình ảnh Bùi Đông Lai dừng xe cúi đầu, cùng Lãnh Vô Cực từ trong xe đi ra.



Hả?



Thấy cảnh tượng như thế thì đám người Kiều Quân mở to mắt ra.



Bởi vì, trên màn hình, trong lúc động thù thì bọn hắn không thể thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai hay là Lãnh Vô Cực. Bọn hắn chỉ có thể mơ hồ thấy được có 2 đạo nhân ảnh chớp động.



- Hắn là đại đệ tử phái Võ Đang, tên là Lãnh Vô Cực. Công phu của hắn rất xuất sắc, là một cao thủ dùng kiếm, tôi bị hắn đánh cho không có năng lực hoàn thủ, chỉ có thể trốn tránh.



Thấy vẻ cả kinh của đám người Kiều Quân thì Bùi Đông Lai giải thích.



Bùi Đông Lai nói xong, trên màn hình liền hiện ra cảnh Bùi Đông Lai ngã xuống đất.



Nếu Bùi Đông Lai đánh được không hề có lực hoàn thủ thì làm sao lại có thể giết được Lãnh Vô Cực?



Kiều Quân thầm nghĩ, sau đó hắn nhìn sang Bùi Đông Lai một cái thì thấy Bùi Đông Lai không nói gì nữa.



- Sau đó, một kiếm của hắn chém vào bàn đá, hắn muốn một chưởng chụp chết tôi, tôi rơi vào đường cùng nên mới đành cùng hắn giao thủ.



Mắt thấy trong màn hình hiện ra cảnh Lãnh Vô Cực chém vào bàn đá thì Bùi Đông Lai lại giải thích.



"Ách..."



Bùi Đông Lai vừa nói xong thì đám người Kiều Quân trừng mắt, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quả táo. Bọn hắn rõ ràng thấy được, trong màn hình xuất hiện máu tươi sau đó cả người Lãnh Vô Cực giống như là đạn pháo oanh ra ngoài, bay ngược về sau 10m, hung hăng đập vào một thân cây.



Một quyền đánh người ta bay ra 10m?



"Tê ~ "



Thấy một màn này thì đám người Kiêu Quân hít sâu một hơi, bọn hắn liền cảm thấy sợ hãi, không dám nhúc nhích.



Hắn….Hắn làm sao lại làm được như vậy?



Trong lòng Kiều Quân tràn ngập nghi hoặc.



Không trả lời.



Sự im lặng trong phòng làm cho người ta sởn tóc gáy.