Siêu Cấp Cường Giả

Chương 552 : Nghịch tập, nghịch tập (10)

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Seoul, tiếng còi xe cảnh sát vang khắp những con đường lớn, những chiếc xe cảnh sát đều hướng về biệt thự Thôi gia mà chạy tới, cả Seoul loạn thành một đống hỗn loạn.



Khi một số người phụ trách cảnh phương, quân đội đuổi tới đây thì cảnh sát và binh lính đã vây chặt biệt thự Thôi gia chật như nêm cối, hơn nữa kéo cảnh giới tuyến, cấm người dân bình thường tới gần.



- Tình huống thế nào?



Sau khi nhân vật số 1 của cảnh sát HQ xuống xe thì xông vào biệt thự, hỏi.



- Đều…đều chết hết rồi.



Tên cảnh sát kia tỏ ra khó coi, hắn cố gắng ngăn chặn nổi sợ hãi trong lòng, giọng nói tỏ ra run rẩy đáp:



- Không còn một người nào sống sót, tất cả đều bị giết chết, hơn…hơn nữa….



- Hơn nữa cái gì?



Nhân vật số 1 của cảnh sát HQ liền trở nên nóng nảy hỏi.



Tên kia vội vàng đáp:



- Hơn nữa những thành viên quan trọng trong Thôi gia đều bị người ta dùng súng ngắm vắn chết…



- Ông nói cái gì?



Tâm tình của nhân vật số 1 của cảnh sát HQ vốn đã buồn bực, lúc này nghe được lời nói kia thì liền ngẩn ra, sau đó không đợi đối phương nói xong thì liền gào lớn lên.



- Thôi Cảnh Thái bị ám sát, ngoài ra còn có vài thành viên trung tâm của Thôi gia bị ám sát.



Giọng nói của tên cảnh sát kia tỏ ra kinh hồn táng đảm, tiếp tục hội báo nói:



- Toàn bộ hung thủ sử dụng súng ngắm, hẳn là do sát thủ cùng lính đánh thuê gây ra, nên tôi đã cho người phong tỏa cả Phủ Sơn rồi, vây bắt hung thủ….



- Nếu không bắt được bọn chúng thì con mẹ nó, ông liền cút ngay cho ta.



Nhân vật số 1 của cảnh sát HQ liền gào to lên, ở hắn xem ra, nhiều thành viên trung tâm của Thôi gia chết đi, nếu truy cứu trách nhiệm thì hắn sẽ đứng chịu mũi sào, đến lúc đó bị cách chức đều là chuyện nhỏ, làm không tốt thì cũng sẽ chôn cùng theo.



"Reng…Reng"



Lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên.



- Cục trưởng, 5" trước, người ở bên dưới đã báo rằng Thôi Cảnh Nguyên cùng vợ hắn, con hắn đã chết ở trong nhà…



"¥#¥... #!"



Lại nghe được cấp dưới báo tin thành viên trung tâm của Thôi gia lại chết thì nhân vật số 1 của cảnh sát HQ thiếu chút nữa hô mê bất tỉnh, hắn mắng loạn lên, sau đó trực tiếp ném điện thoại xuống đất.



"Bốp"



Điện thoại liền vỡ nát.




- Mọi người có ý kiến gì không?



Nói xong, ánh mắt của hắn liền nhìn mọi người.



- Tôi đồng ý ý kiến của Triệu bộ trưởng.



- Tôi cũng đồng ý.



"Két"



Sau đó, coi như thành viên của bộ An Toàn đang lần lượt tỏ thái độ thì cửa phòng hội nghị bị người ta đẩy ra.



"Bá!"



Mắt thấy cuộc họp quan trọng đang diễn ra mà có người quấy rầy thì toàn bộ mọi người trong phòng đều tỏ ra tức giận.



- Thật…Thật có lỗi, chư vị lãnh đạo, quấy rầy rồi.



Thấy được ánh mắt tức giận của mọi người thì người đi vào phòng cũng ý thức là mình không gõ cửa mà trực tiếp xông vào.



Ý thức được điểm này thì trong lòng hắn liền cảm thấy bất an.



- Trần cục trưởng, có chuyện gì?



Mặt Triệu bộ trưởng lạnh xuống,, trầm giọng hỏi. Truyện được copy tại Truyện FULL



"Hô... Hô..."



Trần cục trường liên tục thở sâu 2 hơi để bản thân trở nên bình tĩnh hơn rồi nói:



- Bộ trưởng, các vị lãnh đạo, vừa rồi tôi mới nhân được tin tức của cảnh sát ở Đông Giang truyền về, 30" trước thì ở núi Đại Hưng An khu Gia Cách Đạt Kỳ đã xảy ra một vụ án giết người nghiêm trọng. Hiện trường là tại khu biệt thự của Nạp Lan gia ở Gia Cách Đạt Kỳ, phần lớn người chết là người của Nạp Lan gia, còn…còn có…



- Còn có cái gì?



Nghe được những lời này thì Triệu bộ trưởng mơ hồ cảm thấy được chuyện này không đơn giản, rất có thể là do Bùi Đông Lai hạ thủ với Nạp Lan gia.



Không riêng gì Triệu bộ trưởng cho là như vậy mà những người khác ngồi trong phòng hội nghị cũng có cách nhìn như thế, vì thế bọn hắn nhìn thẳng vào thấy Trần cục trường, chờ Trần cục trường nói tiếp.



- Người chết ở trong đó còn có Diệp Tranh Vanh, người từng làm phó thị trưởng trước đây ở Giang Lăng.



"Ách..."



Nghe được một câu này của Trần cục trưởng, thì đám người Triệu bổ trưởng cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.



Lần này Bùi Đông Lai chơi lớn rồi.



Khiếp sợ đồng thời bọn hắn lại nghĩ như thế nhưng mà lại không biết đây chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.