Siêu Cấp Cường Giả

Chương 553 : Nghịch tập, nghịch tập (11)

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Cùng lúc đó, trong một khách sạn của Đông Hải, lúc này Từ Lệ đang ngồi trên ghế salon, lột quýt để ăn thì điện thoại của nàng rung lên, nàng cầm lấy điện thoại thì thấy được người gọi đến là em rể của mình, người đảm nhận chức vụ phó cục trưởng của bộ An Toàn.



- Tiểu Tuấn, tìm chị có việc gì không?



Từ Lệ liền mở miệng nói trước.



- Chị, không tốt rồi.



Đầu bên kia điện thoại, thân là người đảm nhận chức vụ phó cục trưởng bộ An Toàn thì giọng nói của Khương Tuấn tỏ ra ngưng trọng.



- Có chuyện gì?



Từ Lệ có chút nghi ngờ, đang yên đang lành như thế này, hơn nữa Diệp gia lại đang áp chế Bùi Đông Lai thì tại sao Khương Tuấn lại nói không tốt?



- Chị, Tranh Vanh đã xảy ra chuyện.



Khương Tuấn do dự một chút, cuối cùng liền nói thẳng cho Từ Lệ biết.



- Cái gì?



Từ Lệ cả kinh, vội vàng đứng lên, sau đó khiếp sợ hỏi:



- Cậu…Cậu nói là ai đã xảy ra chuyện?



- Tranh Vanh…



- Nó xảy ra chuyên gì?



- Dựa vào tin tức chính xác thì 8h sáng nay Tranh Vanh đã bị người ta sát hại ở Gia Cách Đạt Kỳ.



- Cậu nói cái gì?



Nghe được tin tức Diệp Tranh Vanh bị sát hại thì thân thể mập mạp của Từ Lệ run lên, run giọng nói:



- Cậu…Cậu nói Tranh Vanh bị người ta giết chết rồi sao?



- Vâng.



Khương Tuấn lại cấp ra câu trả lời thuyết phục.



- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng.



Lại nghe Khương Tuấn nói như thế thì Từ Lệ điên cuồng lắc đầu:



- Lúc ta đi thì Tranh Vanh còn ở Yên Kinh, làm sao nó lại bị người ta giết chết ở Gia Cách Đạt Kỳ được? Nhất định là cậu đã lầm rồi.



- Chị, quả thật Tranh Vanh đã chết.



Khương Tuấn trầm giọng nói:



- Hơn nữa, có liên quan đến Bùi Đông Lai.



"Ách..."




- Xin anh rể cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào rồi.



Khương Tuấn liền cung kính lĩnh mệnh, hắn biết chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn không đem bí mật nói ra.



Mắt thấy Khương Tuấn hiểu được ý của mình thì Diệp Cấm liền cúp điện thoại rồi gọi cho Diệp Thạch.



- Cha, có thể nói chuyện được không?



Điện thoại được chuyển, Diệp Cấm liền mở miệng hỏi trước.



- Được.



Cảm thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Diệp Cấm thì Diệp Thạch nhíu mày lại, hỏi:



- Đã xảy ra chuyện gì?



- Tranh Vanh đã chết.



Diệp Cấm cố gắng để cho giọng nói mình tỏ ra bình tĩnh, cảm giác kia giống như người chết là một con chó chứ không phải là con của hắn.



- Tại sao ta lại không nghe qua chuyện này, con từ đâu mà biết được chuyện này?



Đang ở Hoàng Gia lâm viên Diệp Thạch nghe vậy thì đồng tử hơi phóng đại, sửng sốt vài giây, sau đó lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi.



Diệp Cấm bình tĩnh nói:



- Khương Tuấn nói cho con biết, Triệu Triết hắn là muốn gặp mặt cha, cho nên hắn không gọi điện báo choc ho.



- Sao lại thế này?



Lãnh mang trong mắt Diệp Thạch lóe lên:



- Có phải tên nghiệt chủng kia làm không?



- Vâng, Tranh Vanh biết được tin tức tên nghiệt chủng kia muốn đi tảo mộ cho nên cố gắng cùng Nạp Lan gia liên hệ với thế lực cảnh ngoại để giết tên tạp chủng kia, kết quả nó lại bị thế lực cảnh ngoại giết chết, nhất định là do tên nghiệt chủng kia giở trò quỷ.



Sắc mặt Diệp Cấm âm lãnh, nói:



- Con đã để Khương Tuấn phong tỏa tin tức này rồi.



- Con hãy nghĩ biện pháp chứng minh tên nghiệt chủng kia cấu kết thế lực cảnh ngoại, giết chết Tranh Vanh.



Diệp Thạch trầm giọng:



- Lúc này đây, cho dù Thiên vương lão hạ phàm cũng không cứu được hắn!



Giờ phút này, Diệp Thạch đã đem uy nghiêm của đế vương phát huy tới cực hạn



Nhưng mà.



Hắn không biết Nạp Lan Minh Châu cũng từng nói qua những lời giống như vậy, nhưng kết quả lại bị Bùi Đông Lai đá vào Diêm vương điện.